Chương 65:
Gia Mễ Thanh lao đến, bổ song đao về Huyết Đao.
Huyết Đao nâng lên v·ũ k·hí đón lấy thế công.
Gia Mễ Thanh không cho đối phương nắm bắt vị trí của mình để phản đòn, cả người vừa mới trước người ra đòn đã biến mất.
Huyết Đao đánh ra một chém phản công nhưng rơi vào khoảng không, hắn đồng tử co lại, nhận thấy bên hông đã đến tiếng gió, lập tức dùng đao đỡ lấy.
Gia Mễ Thanh dựa vào tốc độ bản thân, liên tục thể hiện lối đánh khó chịu của .
Huyết Đao nhận thấy không thể cứ bị cuốn theo lối đánh của đối phương, hắn dùng đao bổ xuống đất tạo thành màn chắn bùn đất.
Gia Mễ Thanh mất đi khả năng tiếp cận Huyết Đao.
“ Không ổn!!” Gia Mễ Thanh nhận thấy vì bản thân dừng lại một nhịp bị đối phương khóa chặt.
Huyết Đao bổ xuống một đao, uy lực mạnh mẽ, Gia Mễ Thanh nhất lên song đao trước người cố gắng chống đỡ.
Chống tay xuống mặt đất, trong người cảm nhận đấu lực của Huyết vẫn đang tàn phá trong cơ thể, Gia Mễ Thanh miệng cũng ứa ra máu.
Nhìn đến phía bên kia chiến đấu, Phong Vân tuy chiến lực mạnh mẽ nhưng nhất thời không thể nhất thời nhanh chóng xử lý hết đám đông, A Cẩu cùng nhóm người hiện tại tình hình cũng không ổn.
“ Không thể để hắn tham gia vào chiến trường” Gia Mễ Thanh .
Gia Mễ Thanh tiếp tục lao đến Huyết Đao, tay xoay lấy dây xích, hai thanh đao phóng đến Huyết Đao.
Huyết Đao lần này rút kinh nghiệm từ trước, một đao đánh bay hai thanh đao xông đến.
Gia Mễ Thanh đã tiếp cận, thu lại hai thanh song đao về tay, liên tục t·ấn c·ông.
Huyết Đao lùi về sau một nhịp đón lấy liên hoàn thế công của Gia Mễ Thanh.
Sau loạt t·ấn c·ông của đối phương, Huyết đến lượt ra đòn, hắn tiến về trước chém ngang.
Gia Mễ Thanh cả người lộn về sau tránh né.
Huyết Đao đấu khí điều động, không cho Gia Mễ Thanh có cơ hội tránh đi nữa, liên hoàn chém được đánh ra.
Gia Mễ Thanh liên tục nhào lộn né tránh nhưng không được, lần b·ị t·hương trước đã khiến tốc độ bản thân nàng trượt dài..
Nhận thấy tốc độ đối thủ giảm mạnh, Huyết Đao cười lớn
“ Né nữa đi, để ta xem ngươi né được đến khi nào”
Gia Mễ Thanh đột ngột từ bên hong rút ra một thanh ám khí ném về Huyết Đao, ám khí tốc độ nhanh chóng lao đến, chưa nghe được âm thanh đã đâm sượt qua vai của Huyết Đao.
Nếu vừa rồi không theo bản năng, ám khí đã xuyên tim hắn.
“ Con nhỏ c·hết tiệc! Ta nhất định băm vằm ngươi ra” Huyết Đao tức giận.
Huyết Đao không chơi đùa nữa, cả người hắn đấu khí tăng cao đỉnh điểm, một chém tốc độ cùng với uy lực nhanh gấp mấy lần vừa rồi.
“ Nghiêm túc rồi sao” Gia Mễ Thanh nói.
Gia Mễ Thanh song đao xoay tròn tốc độ nhanh chóng, lực xoay khiến cho uy lực hai thanh song đao tăng mạnh, được nàng lần lượt ném đến.
Một chém của Huyết Đao đối chọi song đao đến, trực tiếp đánh ra một v·ụ n·ổ bụi đất lớn.
“ Không ổn” Gia Mễ Thanh nhận ra ý đồ của đối phương, bụi đất phía trước mịt mù khiến nàng không thể xác định vị trí đối phương.
Đúng như dự đoán, Huyết Đao không bỏ lỡ cơ hội, từ trong bụi mịt mù lao ra.
Gia Mễ Thanh nhanh chóng ném ra phi tiêu, muốn ngăn chặn đối phương tạo cơ hội rút lui.
“ Một trò sử dụng hai lần, ngươi cho ta là kẻ ngốc sao!” Huyết Đao tay trái đánh ra một trảo đánh bay ám khí, cùng đó đã tiếp bổ xuống Gia Mễ Thanh một đao.
Không thể rút lui nữa, Gia Mễ Thanh giơ lên song đao trước mặt chóng đỡ một đao trời giáng.
Nàng hai chân khụy xuống, cố gắng chóng cự, mặc cho cơ thể đã thương tích ngày càng nặng.
Tình hình trận đấu đang vô cùng bất lợi với nhóm người Phong Vân.
“ Đây chính là cái mà các ngươi dựa vào để chống lại Hổ Vương người sao? Mễ Thanh, lần này cô đặt cược sai rồi” Lý Trọng từ một góc nơi xa nói.
Lý Trọng hắn cả đời này nợ phụ thân của Gia Mễ Thanh một mạng cùng với ân nuôi dạy, Gia Mễ Thanh từ nhỏ đã thân thiết với hắn.
Mặc dù lần này ra tay, nhất định Hổ Vương sẽ không tha cho hắn, nhưng hắn không thể mặc kệ được.
Lý Trọng đấu khí trong cơ thể đã điều động lên.
.....
Tại một tòa nhà lớn, bên trong trang chí bảo thạch tạo thành, bàn, ghế, đèn...tất cả mọi thứ đều được làm bằng vàng vô cùng sa hoa.
Trong phòng chỉ có vài người.
Một bồn lớn đặt giữa căn phòng, bên trong đầy tinh huyết, tất cả chỉ để phục vụ cho một người thanh niên trẻ.
Từng cô gái thoát y đứng hai bên bồn huyết, liên tục xoa bóp phục vụ người thanh niên.
Xa hoa như vua chúa.
Hắn chính là một trong những tay sai đắc lực của người đại diện đang trị vì toàn bộ khu vực phía Nam Huyết Lộ, bao gồm sông Tô Lịch địa bàn phía trong.
Hổ Vương có mặt nơi cửa, hắn không dám ngước nhìn lên, ra vẻ một bề tôi trung thành.
“ Nghe nói Nam Tô Lịch, nơi mà ngươi vừa tiếp quản xảy ra một vài b·ạo đ·ộng” Huyết Công Tử chính là tên thanh niên trong bồn lên tiếng.
“ Chỉ là những cuộc náo động nhỏ, ta đã cho người dọn dẹp bọn chúng” Hổ Vương nói.
“ Hổ Vương, từ khi ngươi tiếp quản Nam Tô Lịch cũng đã hai năm, vậy mà lại chưa thể hoàn toàn nắm quyền khống chế Nam Tô Lịch, ngươi đây là bất tài hay là đang xem nhẹ lời ta” Huyết Công Tử nói.
“ Ta làm sao dám xem nhẹ lời công tử chứ. Chỉ là Gia Mễ Công danh tiếng vẫn còn rất nhiều ảnh hưởng, bọn hắn hiện tại cũng liên tục q·uấy r·ối khiến....” Hổ Vương nói.
“ Vậy còn không phải ngươi năng lực chưa đủ sao?” Huyết Công Tử chen ngang lời.
“ Hổ Vương. Ngươi nên nhớ điều này, nếu như một con Hổ đầu đàn không làm chủ được các con đực khác trong đàn, nó sẽ trực tiếp tiêu diệt những con đực không phục tùng”
“ Nếu như việc này ngươi cũng không làm được, vậy ngươi muốn trở thành một trong những đội phó dưới chướng tháp coi như xa vời rồi” Huyết Công Tử nói.
Hổ Vương tay nắm chặt đến ứa máu, nuốt sự căm tức vào trong mà nói:
“ Huyết Công Tử xin cho ta cơ hội lần này, ta nhất định hai tay nâng lên Nam Tô Lịch” .
“ Được rồi, ngươi cũng nên tập trung dẹp loạn cái đám b·ạo l·oạn kia đi, cẩn thận bị lật mình trong ao” Huyết Công Tử hời hợt nói.
“ Ta đã cho người đến, với thực lực được cử đến, sợ rằng bọn hắn người, c·hết cũng không đủ” .
.....
Quay lại chiến đấu, tình hình vô cùng bất lợi với nhóm người Gia Mễ Thanh lúc này.
Gia Mễ Thanh cuối cùng cũng không chống đỡ nổi trước một Huyết Đao như mãnh hổ, bị hắn liên tục dồn vào cửa tử.
A Cẩu v·ết t·hương chồng chất v·ết t·hương, hắn cũng đã sức cùng lực kiệt.
Phong Vân tuy chiến đấu nhưng từ đầu đều nắm bắt hết tình hình của quân ta.
“ Cũng đến lúc đánh thật rồi” Phong Vân nghĩ.
Đám người quây hắn hiện tại cũng đã tử thương phần ba, bọn hắn trong người hiện lên sự e sợ trước người trước mặt.
Tại sao đến bây giờ, đối phương vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt?
Câu trả lời rất đơn giản.
Từ đầu đến giờ, Phong Vân chỉ đang cố xem xét giới hạn của nhóm người Gia Mễ Thanh đến đâu mà thôi....
Hiện tại cũng đã biết rồi, đám người này....hắn cũng không nương tay nữa.
Một tên từ sau Phong Vân, tốc độ nhanh chóng, từ xa lấy lực bay lên phía sau chém xuống một đòn.
Phong Vân cả người long khí điều động, từng dòng khí màu vàng xen lẫn đen bao quanh, đánh ra một chưởng.
Tên đánh lén đón lấy một chưởng này, lập tức bay ra xa, trước người b·ị đ·ánh nổ, máu tươi trên đất lại thêm nhuộm đỏ.
Đám người cảm thấy thanh niên trước mặt có gì đó thay đổi, chỉ có nguy hiểm hơn chứ không yếu đi.
“ Đồng loạt xông lên” Không biết ai hét lên chấn tĩnh mọi người, bọn hắn đồng loạt lao đến t·ấn c·ông.
Ba gần nhất lao đến, muốn ngăn chặn Phong Vân trong nhất thời tạo thời cơ cho nhóm người sau bao vây ổn định đội hình.
Nhưng bọn hắn đánh giá quá cao năng lực của mình, Phong Vân tinh thần lực triển khai, trực tiếp đánh nổ đầu cả ba tên.
Phong Vân cũng không ngơi tay, hắn lao đến đám người phía trước, hắn muốn nhanh chóng kết thúc trận đấu.
Long Khí cùng với Chưởng pháp.......mạnh mẽ, ngang tàn, hiểm độc, từng chưởng đánh ra chính là một mạng người.
Giáng Long Thập Bát Chưởng được Long Chủ sáng tạo nên, uy lực tuyệt đối không thể đùa.
Long Khí càng mạnh, thi triển võ kỹ này uy lực càng lớn.
Trong tích tắc, Phong Vân hóa thân thành s·át n·hân, hơn chục mạng người đ·ã c·hết dưới tay hắn.
Móc câu lại lao đến đánh lén, chủ nhân của Móc câu này chính là một Đại Đấu Sư duy nhất chỉ huy đám người này, chính hắn là người hét lên trấn tĩnh mọi người.
“ Để ngươi tự do đủ rồi, đưa mạng đây”
Phong Vân cả người nhanh chóng né tránh móc câu, đồng thời nắm lấy móc sắc nối liền.
Đột nhiên dây sắc mọc lên vô số gai nhọn đâm xuyên tay Phong Vân.
“ Ngươi lấy đâu ra tự tin như vậy hả” Chủ nhân móc câu chế giễu.
Phong Vân không quan tâm v·ết t·hương từ tay, chỉ thấy hắn dùng lực, đột nhiên kéo mạnh.
Chủ nhân móc câu chỉ cảm thấy cơ thể bị một sức mạnh rất lớn kéo đi, khi kịp lấy lại tinh thần, trước ngực đã đón lấy một đòn lên gối.
Lớp giáp linh lực tạo thành như là giấy vụn trang trí, lập tức b·ị đ·ánh nát, đồng thời cú lên gối uy lực không hết, trực tiếp phá vỡ lồng ngực hắn.
“ Khục.....” Chủ nhân móc câu lập tức nôn ra từng ngụm máu, khó tin nhìn lấy bóng hình Phong Vân đã bỏ hắn lại, lao vào đám đông tiến hành tàn sát.
Hoàn toàn không để ý một Đại Đấu Sư sơ kỳ như hắn chút nào, cứ như vật trong túi, muốn lấy mạng chỉ dựa vào ý nghĩ.
Trầm Uyên xuất hiện trên tay, Phong Vân muốn tàn sát bọn hắn, đám người này tuy chiến lực không tồi, nhưng hiện tại không còn gây nên chút hứng thú với hắn.
Khương lão từng nói, Phong Vân khi dùng đao hoàn toàn khác với lúc không dùng đao.
Tuy hắn rất thích dùng tay không chiến đấu nhưng Phong Vân đáng sợ nhất, vẫn là Phong Vân có Trầm Uyên trong tay.
Đám người bao vây hắn, liên tục từng tiếng hét phát lên.
Chỉ sau một lúc, n·gười c·hết thì nằm xuống, người sống thì đã không có can đảm ở lại đối nghịch, bỏ lấy v·ũ k·hí chạy đi giữ mạng.
Trên đất....à không....
Phải nói dưới đất chi chít xác người nằm xuống, hoàn toàn đã không thấy mặt đất.
A Cẩu nhóm người cũng nuốt nước bọt với trận chiến của Phong Vân.
À không....Nên gọi là cuộc tàn sát!!