Chương 63: Lý Trọng
Trong căn phòng nhỏ trật hẹp, Phong Vân cùng nhóm người Gia Mễ Thanh ngồi quanh chiếc bàn cũ.
Căn phòng chỉ vài mét vuông, vài vật dụng thô sỡ cũ kỹ.
“ Ngươi muốn chiếm Nam Tô Lịch, vậy có thể nói ra cho ta những dự định sắp tới?” Gia Mễ Thanh nói.
Phong Vân ngồi đối diện trả lời: “ Ta lại có một thắc mắc lớn hơn lúc này”
“ Phụ Thân của cô hai năm trước b·ị đ·ánh bại, địa bàn vào hết Hổ Vương nắm giữ, tại sao hắn lại tha cho cô sống đến lúc này” Phong Vân hỏi.
Gia Mễ Thanh sắc mặt bổng nhiên không tốt, trầm mặt không nói, tay bóp chặt lấy ly nước trên bàn.
“ Mạng của bọn ta hai năm nay, chính là được người đổi lấy ” một lúc sau, Gia Mễ Thanh trả lời.
“ Là một tên ngốc, đổi lấy sự tự do của mình thay cho chúng ta sống đến bây giờ ”
“ Hắn cũng không lường được, bọn ta vốn là cũng không muốn sông hèn mọn như thế này” Gia Mễ Thanh nói.
“ Huyết Lộ người, từ bao giờ nặng tình nghĩa” Phong Vân hỏi.
“ Cũng không phải Huyết Lộ người, ai cũng là kẻ chỉ biết g·iết người” Gia Mễ Thanh nói rồi đứng lên, tâm sự trong lòng bước đến cạnh cửa sổ, ngắm nhìn khoảng không vô định.
“ Ngươi không biết được, bọn ta đều là được phụ thân của Mễ Thanh tiểu thư nhận nuôi chăm sóc, đối với chúng ta, không khác gì người nhà” Tiểu Cẩu là một trong những thân tín lâu năm nói.
“ Ngươi cũng không cần thắc mắc, bọn ta vốn cũng không phải người Huyết Lộ, phụ thân ta mấy mươi năm trước tránh né địch nhân nên mới vào Huyết Lộ”
“ Phụ Thân ta đánh ra một vùng, làm bá chủ nhỏ, tuy nhiên, dưới dự mềm yếu không tuân theo sự hiếu sát của nơi đây, bị cao tầng của Tháp ngấm ngầm hãm hại” Gia Mễ Thanh giải thích thêm.
“ Phụ thân ta, chắc là vị vương duy nhất không thích hiếu sát ở Huyết Lộ, vì vậy cũng có một ít thân tín lúc tại thế, chính bọn hắn đổi lấy tự do cho ta, còn mình thì chấp nhận khuất phục Hổ Vương” Gia Mễ Thanh nói.
“ Sống nơi hiếu sát nhưng lại không thích hiếu sát, không biết phụ thân ngươi là đáng trách hay đáng khen” Phong Vân nói.
“ Được rồi, ta biết ngươi muốn sử dụng thân phận của ta, hiện tại muốn vận dụng nó như thế nào” Gia Mễ Thanh hỏi.
Nàng biết năng lực của mình rõ nhất, ngoài thân phận tiểu thư lúc trước, không có lý gì để đối phương vận dụng.
“ Muốn vận dụng thân phận của tiểu thư chính là để tập hợp một phần thực lực chống lại Hổ Vương, nhưng muốn vận dụng tốt cái thân phận này, trước hết phải cho bọn chúng biết, cô có thực lực để chống lại Hổ Vương” Phong Vân nói.
“ Trước hết, tình hình của Nam Tô lịch hiện tại như thế nào?” Phong Vân hỏi.
“ Từ khi Hổ Vương lên nắm quyền, toàn bộ Nam Tô Lịch hiện lên sự g·iết chóc, toàn bộ các khu chợ buôn đều tăng giá phí, những kẻ chống đối bị liên tục xử lý, lấy thực lực đàn áp các của nổi dậy” Gia Mễ Thanh kể rõ tình hình.
Phải biết, Thể Tu cần liên tục bổ sung lương thực để rèn luyện cơ thể, Nam Tô Lịch dựa vào con sông Tô Lịch để sinh sống và đánh bắt, việc nắm giữ hoạt động kinh doanh chợ buôn, không khác gì có trong tay một nguồn cung cấp lớn.
“ Trước hết phải chống đỡ đợt t·ấn c·ông sắp tới đã, Hổ Vương nhất định cử người tới” Gia Mễ Thanh nói.
“ Được rồi, hiện tại chúng ta cũng nên bàn lại kế hoạch thật kỹ rồi” Phong Vân nói.
“ Thời gian của ta không nhiều, hai tháng kể từ bây giờ, nhất định phải lấy được Nam Tô Lịch về tay” Phong Vân nói.
....
Ở một tòa nhà to lớn, trước cửa đại môn treo lấy hổ bảng hiệu, trên đó ghi Hổ Vương phủ.
Căn phòng phía trong, nhóm người lần lượt quỳ dưới đất, trên người máu chảy đầm đìa, sức cùng lực kiệt, sẵn sàng ngã xuống bất xứ lúc nào.
Bọn hắn chính là đám thuộc hạ đi theo Tam Búa đào tẩu, bọn hắn lúc này, không dám ngã lưng xuống, duy trì tư thế quỳ thẳng của mình.
Mà đứng trước mặt bọn hắn, một người trung niên đứng trước, trên tay cầm lấy một cái búa đầm đìa máu.
“ Một tên lạ mặt hạ nhanh chóng Tam Búa, lại còn hợp tác với nha đầu Mễ Thanh....”
Người này chính là người đang đứng đầu Nam Tô Lịch.... Hổ Vương
“ Lý Trọng à, xem ra vị tiểu thư này không xem công sức ngươi bỏ ra vào mắt rồi. Ngươi nói xem ta nên làm như thế nào đây” Hổ Vương nói.
Phía bên cạnh, một thanh niên đứng đó, chính là Lý Trọng, người đã sẵn sàng quy phục dưới trướng Hổ Vương đổi lấy mạng Gia Mễ Thanh nhóm người.
Lý Trọng trầm mặt không nói đứng một bên.
“ Nể mặt Lý Trọng ngươi những năm này cống hiến, ta cho ngươi hết đêm nay, nếu Mễ Thanh nha đầu không chịu về dưới trướng ta, vậy ngày mai đừng mong sống khỏi” Hổ Vương nói.
“ Đa tạ đại nhân” Lý Trọng cũng lui ra.
Trong màn đêm, Lý Trọng suy nghĩ đầy phức tạp, hắn lang thang trên con đường, dường như không có chủ đích đến.
“ Mễ Thanh, cô đang làm gì vậy? Làm sao lại dễ dàng đi theo một tên lạ mặt ?” Lý Trọng suy nghĩ rối tung trong đầu.
Những năm này, hắn chính là bỏ qua tự trọng của mình, làm việc dưới trướng Hổ Vương, mục đích là để đảm bảo mạng sống của Gia Mễ Thanh nhóm người, bù đắp ân cứu mạng năm xưa của cha cô.
Nếu không có phụ thân của Gia Mễ Thanh cưu mang, hắn hiện tại cũng không biết trở thành bộ dạng gì người.
Mãi suy nghĩ, Lý Trọng đột nhiên dừng bước, thì ra trong vô thức, hắn đã đi đến trước nhà của Gia Mễ Thanh nhóm người.
“ Hổ Vương hiện tại thế mạnh, chống lại chính là c·hết. Để ta dập tắc những ý định này của cô đi” Lý Trọng nghĩ.
“ Lý Trọng ngươi định đứng ngây đó mãi sao” Gia Mễ Thanh đột nhiên từ phía trong xuất hiện trước mặt hắn từ lúc nào.
“ Mễ Thanh, cô cần gì làm như vậy? Chống lại Hổ Vương, hoàn toàn không có kết quả tốt” Lý Trọng nói.
“ Ngươi sợ sao?” Gia Mễ Thanh hỏi.
“ Nếu ta sợ, ta đã không phải Lý Trọng mà ngươi biết, chỉ là càng tiếp xúc với Hổ Vương càng nhiều, ta càng cảm thấy, Nam Tô Lịch chủ nhân, sợ là hắn đã ngồi chắc” Lý Trọng nói.
Không đợi Gia Mễ Thanh lên tiếng, một người đã thay nàng lên tiếng
“ Vậy ngươi có biết thực lực của bọn ta tới đâu” Phong Vân xuất hiện nói.
Lý Trọng nhìn người áo đen bí ẩn, liền lập tức biết người này là người đánh bại Tam Búa.
“ Dù các ngươi có thực lực như thế nào cũng nhất định không thể chống lại Hổ Vương” Lý Trọng nói.
“ Vậy thì cá cược không” Phong Vân nói.
“ Cá cược?” Lý Trọng nói.
“ Nếu qua ngày mai, bọn ta vẫn có thể chống đỡ nổi, chứng tỏ bọn ta có năng lực chống lại Hổ Vương người, nếu là vậy, mong ngươi từ bỏ làm Hổ Vương người, quay trở lại trợ giúp bọn ta” Phong Vân nói.
Lý Trọng ngẫm nghĩ.
Gia Mễ Thanh bất ngờ lên tiếng:
“ Lý Trọng ngươi, từ trước đến nay đều tự cho mình là đúng đắn, ngươi đã bao giờ hỏi qua ý kiến của bọn ta chưa!”
“ Ngươi chấp nhận trung thành làm tay sai cho Hổ Vương đổi lấy bọn ta tính mạng, nhưng ngươi đã từng nghĩ, bọn ta vốn là không cần sự sống ban phát này không”
“ Bọn ta thà đi theo phụ thân nơi chín suối, còn hơn thấy được các ngươi từng người, chấp nhận cuối đầu, làm trái ý chí của phụ thân lúc tại thế”
“ Ngươi không cảm thấy, Nam Tô Lịch bây giờ đã khác xa so với hai năm trước sao, hàng ngày là người lấy máu người, hoàn toàn là khung cảnh đánh ghét” Gia Mễ Thanh liên tục nói.
Lý Trọng ngây ra đôi chút nhìn về Gia Mễ Thanh, hắn biết chứ, nhưng hắn không đành lòng, huyết mạch duy nhất của ân nhân mình b·ị s·át h·ại
Hàng ngày làm những công việc chán ghét sâu thẳm, hắn biết không nên trông chờ vào cái gọi là bình yên ở chính Huyết Lộ
Nhưng Nam Tô Lịch lúc trước do ân nhân đứng đầu, vẫn là một nơi đáng để sống.
“ Dù cô muốn lật đổ Hổ Vương, cũng không nên hợp tác với một tên lạ mặt không biết” Lý Trọng nói.
“ Vậy ngươi nói xem, những người ta quen biết, ai sẵn sàng cùng ta chống lại Hổ Vương đây? “ Gia Mễ Thanh nói.
Lý Trọng rơi vào thế bí, im lặng không đáp.
“ Ngươi như sợ ta có ý đồ với Mễ Thanh tiểu thư. Tại sao lại không quay về một bên giá·m s·át” Phong Vân một bên nói.
“ Được rồi, nếu các ngươi thành công qua ngày mai, ta Lý Trọng nhất định quay trở lại trợ giúp” Lý Trọng nói tiếp
“ Nhưng thiết yếu chính là các ngươi còn mạng chống đỡ ngày mai” Lý Trọng nói rồi cũng quay lưng đi mất