Chương 5 Sống
Chương 5: Sống
Cốt lão bây giờ mới giật mình, tự trách bản thân mình.
Phong Kình Thiên ư, ai mà không biết. Biệt hiệu Thiên Đế, thế gian duy nhất người đột phá Đế cảnh trong 5 vạn năm qua, Cốt lão cũng nghe về sự tích Thiên Đế hướng Nam 1000 năm, quay về đã là Thiên Đế, không ngờ, duyên tại nơi đây.
Nghe thế, Cốt lão ngồi xuống, vận hành đạo pháp, yên tĩnh cảm nhận thiên địa dao động.
Đan Thanh thiên tôn đứng đó, không có ý định ngăn cản.
Một lát sau, Cốt lão mở mắt, khuôn mặt vui mừng tột điểm, không nhịn được mà nở một nụ cười lớn:
HA...HA...HA....
Lát sau, Cốt lão trấn an kích động trong lòng. Lão nói:
“ Thế Bây giờ ngươi tính sao, đừng quên khế ước cũng đã giao cho ngươi”
“ Chúng ta 2 người dọc theo địa hình của vực này bắt đầu tìm kiếm đi, ai tìm được cơ duyên sẽ là của người đó. Ta hướng Bắc, ngươi hướng Nam đi.” Đan Thanh thiên tôn nói rồi Hướng Bắc mà đi.
Đột nhiên phía sau, một chưởng ấn đã phía sau lao tới, phô thiên cái địa vô cùng bức người, sau lưng Đan Thanh thiên tôn xuất hiện một cái la bàn đỡ hết toàn toàn thế công lao đến.
“ Ngươi đây là” Đan Thanh thiên tôn vờ tức giận nói.
“ Ngươi đi hướng Nam đi, ta xem thiên mệnh bảo gần đây ta hợp mệnh hướng Bắc” Cốt lão vô sĩ nói
“ Ta là người tới trước, ngươi không có quyền lựa chọn” Đan Thanh thiên tôn nói.
Có trời mới biết Đan Thanh lão đầu che giấu điều gì .Nghe vậy, Cố lão quanh thân linh lực điều động, chớp mắt đã biến mất.
Lúc này, Đan Thanh thiên tôn trong tay xuất hiện một thanh kiếm, chém thẳng về phía trước, uy thế bức người.
Ngay Chớp mắt chỉ thấy Cốt lão xuất hiện quyền trượng đỡ lấy trực tiếp một kiếm, xung lực khiến đất đá xung quanh bắt đầu ngày càng rơi xuống cực mạnh. Ở cảnh giới này bọn hắn, giơ tay nhất chân thôi cũng là một tràng hạo kiếp, lực phá hủy vô cùng khủng kh·iếp.
Lúc này, cả 2 bóng người trực tiếp lao ra 2 hướng khác nhau. Sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Đan Thanh thiên tôn đột nhiên nói: “ Nghe nói người vừa có được Chân Long quả, lấy ra đổi đi, không thì chỉ có chiến vậy” Giọng điệu chắc nịch không ai nhường nhịn ai.
Cốt lão không nhiều lời, quăng ra một cái hộp, không nói điều gì, theo hướng Bắc mà tiến đi.
Đan Thanh thiên tôn mở hộp nhỏ, bên trong là một quả nhỏ, thân mọc ra những vảy cứng, quanh thân linh khí lưu động, hình dáng một con rồng đang cuộn mình, và một bảo vật trời ban.
Chờ Cốt lão đi xa, Đan Thanh thiên tôn chỉ nở một nụ cười nhẹ, lão đến đây trước, thiên cơ đứng về phía lão.
Cứ thế, Đan Thanh thiên tôn theo hướng Nam chậm rãi biến mất.
Cuộc trao đổi của 2 vị cao thủ kết thúc. Bên một vách núi, Phong Vân vẫn nằm đó, nghe hết toàn bộ cuộc trò chuyện, mắt lóe lên tinh quan không ai biết.
......
7 ngày sau, Đan Thanh thiên tôn một lần nữa xuất hiện.
Sở dĩ quay lại khu vực này bởi vì Đan Thanh thiên tôn có phát hiện.
Quay lại 7 ngày trước, từ khi chia tay Cốt lão, Đan Thanh thiên tôn tiếp tục hướng phía Nam dò xét, nhưng càng đi xa khu vực này, tâm cảnh của lão càng ngày càng thắt chặt. Mà lại, mức độ linh khí của khu vực khác thua xa nơi lão và Cốt lão gặp mặt.
“ Sao tiểu tử này vẫn còn hơi thở? ” Đan Thanh thiên tôn nghi hoặc nhìn về phía Phong Vân.
Lúc trước, lão đã phát hiện ra hắn nhưng vẫn chả hoài để tâm, một thường dân, không thể lọt vào mắt của lão.
Nhưng giờ đây, xem ra thanh niên này không đơn giản.
Đan Thanh thiên tôn đáp xuống vách núi nơi Phong Vân rơi xuống, thần thức quét ra, không có điều gì bất thường, người thanh niên này không phải là một võ giả, có lẽ hắn sống tới bây giờ cứ cho là một kỳ tích đi.
Phong Vân đang hôn mê, hắn đã như vậy không biết bao lâu rồi, trong tiềm thức của mình, hắn như rơi vào một mê cung, càng đi càng rối tung rối mù. Đột ngột, một ánh sáng lóe lên giữa mê cung đen tối, hắn đi theo ánh sáng ấy thoát ra ngoài.
Phong Vân thoát từ trong cơn mơ hồ, bổng hắn cảm thấy có một luồng khí chạy khắp cơ thể mình, vô cùng dễ chịu, cơ thể dường như được chữa lành một cách chóng mặt.
Một lúc sau, hắn lấy lại nhận thức, chỉ thấy lúc này, Đan Thanh thiên tôn đưa lưng về phía hắn, mắt nhìn về một phương hướng nào đó, Phong Vân cũng đã biết người cứu hắn là ai.
“ Đa tạ tiền bối cứu giúp” Phong Vân chậm rãi khom người, cảm tạ ơn cứu mạng.
Đan Thanh thiên tôn lúc này mới quay người lại: “ Không cần để tâm, giúp ngươi chỉ là tiện tay, ta có vài câu cần hỏi ngươi, nghe và trả lời là được”.
Thấy Phong Vân im lặng, Đan Thanh thiên tôn liền nói tiếp: “ Ngươi ở đây từ khi nào?”
Phong Vân đáp: “ Tiểu bối rơi xuống đây cũng không biết chính xác thời gian đã qua bao lâu”
Đan Thanh thiên tôn lại hỏi: “ Ngươi ở đây có phát hiện điều gì bất thường không”
Phong Vân từ tốn đáp: “ Theo tiền bối, điều như thế nào là bất thường? Việc có một người xuất hiện giữa Vô Nha như người không phải đã là một điều bất thường hay sao ?”
Đan Thanh thiên tôn khẽ nhíu mày, thanh niên này, tâm tính rất tốt, trong hoàn cảnh như vậy còn có thể bình tĩnh như vậy, bất quá rất đáng tiếc....
“ Ha..ha..ha.. Đúng vậy, việc có người xuất hiện ở đây vô cùng bất thường. Vậy, ngoài ta ra, ngươi có thấy việc bất thường tương tự diễn ra không, ngoài ra, một tiếng ồn, hay như thời tiết bất thường chẳng hạn. Tóm lại, phàm là những điều ngươi cảm thấy bất thường có thể kể cho ta”. Đan Thanh thiên tôn nói, đối với thanh niên này, lão vẫn cảm thấy có điều gì đó khác thường.
Phong Vân trầm mặc một lúc như đang cố nhớ ra những điều bất thường.
“ Nói ra, hình như ta có phát hiện một điều..” Phong vân chậm rãi nói.
“ ha..ha..ha.. tốt, ngươi có thể nói cho ta nghe” Đan Thanh thiên tôn nói.
“ Giúp ta thoát khỏi đây, ta sẽ nói cho tiền bối điều bất thường mà ta biết” Phong Vân nói.
Đan Thanh thiên tôn vui vẻ nói: “ Còn phải xem tin tức của ngươi như thế nào đã”
Trầm mặc một lúc, Phong Vân nói: “ Phía Bắc 300 dặm, ta từng cảm thấy một cổ khí tức đột ngột xuất hiện, ta lúc đó đầu óc thanh minh nhiều điều khúc mắt trước kia, nhưng chỉ thoáng cảm nhận được, không dám nắm chắc.”
Lúc này, Đan Thanh thiên tôn nhìn chằm vào thiếu niên này, nhìn xem tất cả cử chỉ và lời nói của hắn, xem ra thật là không lừa gạt.
Phong Vân hắn chỉ thoáng cảm nhận, không dám chắc đảm bảo sự thật khiến Đan Thanh thiên tôn tin tưởng hơn rất nhiều việc đưa ra lời cam đoan chính xác.
Đùa sao, lão giả như ông còn không có tìm được điều gì đây, từ đầu đến cuối chỉ toàn dựa cảm giác thì một tên tiểu bối trước mặt mình, vung tay múa chân đảm bảo hắn dám chắc bảo vật nơi đó, dám chắc nghe được, lão một chưởng đ·ánh c·hết.
Đan Thanh thiên tôn trầm mặc một lúc, nhìn về phía Phong Vân vẫn không phát hiện điều bất thường, một hồi rời đi, không quên để lại một lá bùa cho Phong Vân : “ Xé nó, ngươi sẽ truyền tống ra khỏi đây”.
Không biết từ lúc nào, trên người Phong Vân đột nhiên lóe lên một ấn ký rồi biến mất, hắn hoàn toàn không biết.
Phong Vân chậm rãi ngồi xuống, chờ một lúc lâu sau, chậm rãi cầm lên trên tay một khối đá.
Khối đá này nhìn bề ngoài không khác những khối đá bình thường chút nào, nặng cũng chỉ vài cân, riêng Phong Vân biết nó chính là một khối đá khác thường.
“ Có lẽ, đây chính là thứ mà 2 người bọn họ tìm” Phong Vân nói.
Phải nói từ lúc hắn rơi xuống Vô Nha và tỉnh dậy trước khi hôn mê, hắn đã phát hiện khối đá này đang hút trộm đi máu của hắn vươn vãi ra xung quanh, một vùng đất xung quanh nhuộm màu đỏ nhưng xung quanh khối đá này, không có một giọt máu nào, vì nó đã hút hết máu của hắn rồi.
Điều đặc biệt, khi Đan Thanh thiên tôn dùng thần thức quét qua người hắn lúc trước nhằm kiểm chứng lời hắn nói có bao nhiêu phần đáng tin. Phong Vân cảm nhận được đến cả Đan Thanh thiên tôn cũng không phát hiện khối đá này có vấn đề.
Khối đá cứ như vô hình vậy, như biến mất trong mắt của Đan Thanh thiên tôn.
Chợt cầm khối đá trên tay, kì biến xuất hiện, một lực hút cường đại hiện ra, hút bản thân Phong Vân vào trong khối đá, khiến hắn còn không kịp kinh hãi đã kéo vào mất.
“ Kia là .....”