Chương 58: Một Đao Bại
Nhận thấy đối phương gần người quá đáng sợ, Vô Bất Phàm không dám cận thân, lui ra xa thi triển phương pháp đối chiến thay thế.
Vô Bất Phàm nơi xa, linh lực tụ lại trên thân kiếm, từ nơi xa liên tục tạo thành biển kiếm khí chém về phía Phong Vân.
Phong Vân thân pháp triển khai, cả người tốc độ đề thăng, từng vết kiếm khí chém tới không thể trúng hắn.
Phong Vân cứ thế lao lên, bỏ mặt phía sau vô số t·iếng n·ổ tàn phá cả một khu vực.
Vô Bất Phàm tay bấm kiếm quyết, Phân Hình Kiếm được triển khai, từ một thanh kiếm biến thành ba thanh kiếm, lao đến t·ấn c·ông Phong Vân, bản thân tránh lui về sau giữ khoảng cách.
Phong Vân lập tức chém ra đao đầu tiên đánh lệch một kiếm đầu, cả người lập tức phi thân lên né tránh kiếm thứ hai đến.
Kiếm thứ ba lao đến ngay lập tức, phương hướng chính diện đâm đến không cho Phong Vân có đường né tránh.
Hai thanh kiếm khác cũng quay ngược về.
Đối diện thế công bị vây chặt, Phong Vân tay múa lên quyền pháp, từng quyền kéo theo từng dòng khí lưu bao quanh toàn thân.
Ba thanh kiếm lao đến bị Phong Vân đánh lệch đi, bản thân lại lách người qua những khe hở thoát thân, tiếp tục lao đến Vô Bất Phàm nơi xa.
Vô Bất Phàm không nao núng, tay tiếp tục bấm kiếm quyết, lần này sắc mặt của hắn xuất hiện nét khó khăn.
Phân Hình Kiếm được triển khai lần nữa, lần này xuất hiện thêm một thanh kiếm thứ tư, tốc độ đề cao cực kỳ, chính là tốc độ này dễ dàng khiến Trương Tuấn bại lui.
Phong Vân xoay người, lập tức lui tránh một kiếm đâm xuống ngay tức khắc.
Lập tức chém ra ba đao nhanh chóng, ngay lập tức từ trên không, ba thanh kiếm hầu như cùng lúc đâm xuống bị Phong Vân đánh lệch một bên, đâm xuống mặt đất.
“ Phập.....Phập.....Phập”
Như đánh vỡ sự tự tin của đối phương, Phong Vân tay nắm chặt đao, Thái Dương chi khí điều động, lập tức chém một đao về Vô Bất Phàm, đây là lần đầu tiên hắn t·ấn c·ông đối phương.
“ Không Thể Nào!! Là Đao Ý”
Một Trảm được tụ lực đầy đủ, cộng thêm đao ý khiến một trảm này mang theo uy lực rất lớn.
Vô Bất Phàm vừa kinh ngạc vì đối phương tránh né thành công Phân Hình Kiếm với bốn thanh kiếm tạo thành lại đón lấy đòn t·ấn c·ông mạnh mẽ bất ngờ, không kịp phòng thủ lên, chỉ kịp đánh vội một chưởng đối ứng.
Một chém sức mạnh bùng lên, Vô Bất Phàm không thể đối ứng, kiếm nâng trước ngực chống đỡ.
Vô Bất Phàm b·ị c·hém trúng, b·ị đ·ánh bay đi, kéo theo trên đất vết dài
“ Xoạt....”
Vô Bất Phàm trước ngực đau nhức, vừa rồi may mắn có linh giáp gia thân cùng với lớp nội giáp chắc chắn khiến hắn thoát một đao này, bằng không sợ rằng sẽ bị trọng thương nghiêm trọng.
Thử nhìn cảnh vật hai bên bị một trảm kia tách đôi ra cũng đã biết uy lực cú chém vừa rồi, đó chính là ưu thế về cảnh giới đem lại.
Vô Bất Phàm đứng lên, khó tin được bản thân cơ hồ muốn bại trước đối phương chỉ với một đao, hắn lập tức thi triển tuyệt học khác của mình
“ Thua kém về cấp bật chính là yếu điểm của ngươi!! Bại cho ta!!” Vô Bất Phàm hét lên.
Vô Bất Phàm tắm trong linh khí thuần khiết, cả người khí thế đề thăng cực hạn, uy lực của Đại Đấu sư tràn lan..
“ Thái Chân Kiếm Quyết – Thái Chân Trảm” một võ kỷ Địa giai giữ cửa được Vô Bất Phàm thi triển.
Trước đối phương uy lực tăng cao, Phong Vân khuôn mặt bình tĩnh, hắn cũng không ngăn chặn đối phương tụ lực, chỉ nghe hắn lên tiếng.
Giọng điệu trầm ấm vang vọng như chấn động vùng không gian:
“ Ngươi một thân võ kỹ rất lợi hại, Phân Hình Kiếm còn có thể lợi hại hơn thế nhưng ngươi lại quá tham lam, một thân võ kỹ để làm gì trong khi mỗi thứ chỉ luyện đến Tiểu thành”
“ Ta không cần bất cứ võ kỹ cao siêu nào, một thân võ kỹ căn bản được ta rèn luyện đến cực hạn”
“ Để ta cho ngươi xem. Như thế nào mới là Sức Mạnh” .
Phong Vân chân bước ra trước, tay nắm cán đao, tay trước nâng lên sóng đao, lưỡi đao hướng lên, tư thế hạ thấp xuống trung bình tấn, chân như lún sâu vào đất.
Thái Chân Trảm mang uy thế cực mạnh chém xuống...
Phong Vân ba dòng khí hợp lại làm một, cả người nhanh chóng đâm đến một đâm...
Uy Lực Tuyệt Đối..
Thái Chân Trảm bị xé rách làm đôi, Vô Bất Phàm không thể cản đỡ.
Vô Bất Phàm cả người không thể làm chủ, b·ị đ·âm bay đi về nơi xa, đụng trúng một thân cây lớn mới dừng lại, thân ảnh của hắn đã không thể nhìn thấy được.
Một đâm vừa rồi uy lực cực mạnh, động tĩnh rất lớn khiến rung động toàn bộ cả một mảnh rừng.
Đường Vệ Lang cùng Mạc Sinh trên phi thuyền khó có thể tiếp nhận được sự thật này, bị một đòn này của Phong Vân cảnh tỉnh.
“ Vô Bất Phàm vậy mà bại, thực lực của hắn không cách quá xa so với môn sinh hoạch tâm bồi dưỡng, bình thường chỉ toàn vượt cấp mà đánh, hôm nay lại bại, lại là còn vượt cấp trắng trợn đánh bại” Mạc Sinh kinh ngạc nói lên.
“ Chiến lực của người này chắc chắn cũng đã động tâm người của Vân Linh Tông. Người này nhất định phải vào Thanh Sơn tông chúng ta, nhất định không được sai sót” Đường Vệ Lang nói.
Trận chiến của Phong Vân thành công thu hút tất cả sự chú ý của cao tầng Vân Linh tông và Thanh Sơn tông, từ một thí sinh đứng bét lập tức leo lên thí sinh dẫn đầu chú tâm.
Quay lại trận chiến, Phong Vân tiến đến gần, hắn biết Vô Bất Phàm chưa c·hết.
Vô Bất Phàm ngồi dựa vào thân cây lớn, tóc tai rối mù, còn đâu dáng vẻ oanh liệt lúc đầu, cả cách tay cầm kiếm từ bả vai đã b·ị c·hém đứt, máu chảy xuống không ngừng.
“ Ha.....Ha.....Ha..... Tại sao chứ? Tại sao ta luôn cố gắng tới như vậy nhưng luôn luôn thất bại trước các ngươi cơ chứ? Ta không cam tâm.....Ha......Ha......Ha” Vô Bất Phàm cười lớn lên như điên.
“ Ngươi có biết. Khác biệt lớn nhất của Đại Đấu sư và Đấu Sư là gì không?” Vô Bất Phàm đột nhiên hỏi.
“ Không Phải là Linh giáp, Đại Đấu sư đã có thể thôi động một phần uy lực của Pháp Khí, đó chính là sự khác biệt to lớn nhất của Đại Đấu sư so với Đấu Sư” Vô Bất Phàm tự trả lời câu hỏi của bản thân.
Phong Vân cảnh giác nâng lên.
Chỉ thấy Vô Bất Phàm gượng dậy đứng lên, đột ngột ném ra một khối vuông.
Khối vuông bất ngờ lao đến, như một kết giới nhỏ bao phủ lấy Phong Vân bên trong.
Tay cần lên kiếm, kiếm này của hắn có tên Thái Chân Kiếm, một pháp khí cho phép người tu luyện Thái Chân Kiếm Quyết uy lực tăng mạnh, ánh sáng phát ra từ cây kiếm đánh lui Phong Vân lúc trước chính là công năng của nó.
Hắn lơ lửng trên không, đạp lấy linh lực tinh khiết, khí thế bản thân đề cao lên cực hạn, một chiêu như cũ Thái Chân Trảm được hắn đánh ra.
Vô Bất Phàm muốn kéo theo Phong Vân, dù sao với v·ết t·hương nặng của mình, hắn thi triển chiêu thức này cũng khó mà giữ mạng.
Phong Vân đấm tiếp theo mới có thể phá vỡ khối vuông giam cầm nhưng Vô Bất Phàm thế đã thành, tụ lực cũng đã đủ không thể ngăn cản.
Chỉ thấy Phong Vân trên tay xuất hiện một thanh đao, lưỡi dao sắc lẹm, lạnh lẽo như u minh, lưỡi đao hơi cong, từng chi tiết toát lên sự cỗ lão, như sông sâu tĩnh lặng....
Thân đao dài hai Trượng, lưỡi đao dài bốn Trượng, chuôi đao có gắn một chiếc gù sợi vải màu xanh bắt mắt.
Tên của nó là Trầm Uyên...
Vũ khí được đúc bởi mười loại sắt rèn quý giá, cộng thêm vảy Nghịch Long làm nguyên liệu chủ đạo, được rèn luyện hơn ba tháng liền. Tất cả đều nói lên sự bất phàm của thanh Đao này.
Nó....Chính là bản mệnh v·ũ k·hí của hắn: Trầm Uyên.
( Mọi người có thể tìm kiếm hình ảnh : Vũ khí của Nghịch Thiên Nhi Hành – Vũ Canh Kỹ để hiểu rõ hơn về thanh v·ũ k·hí này. Đây cũng là nhân vật ưa thích và ấn tượng nhất của tác, nhân vật chính cũng xây dựng có đôi nét mượn của Nghịch Thiên Nghi Hành).
Tay xách lên Trầm Uyên, Phong Vân ba luồng khí hợp nhất làm một, một trảm uy lực tất nhiên mạnh hơn so với trảm vừa rồi không biết bao nhiêu lần.
Vô Bất Phàm gióng như con thuyền nhỏ lênh đênh trên biển, mà Phong Vân giống như cơn bão dữ dội nhấn chìm lấy con thuyền.
Không gian xung quanh càn quét tuyệt đối, mọi sinh vật đều bị phá hủy..
Vô Bất Phàm thân ảnh đã biến mất không còn....
Một Đao Bại Vô Bất Phàm.....