Chương 57:
“ Tiêu Viêm” Vô Bất Phàm nói.
“ Cùng là một tông môn lại ra tay nặng như vậy. Vô Bất Phàm ngươi bị loại khỏi cuộc đua Hoạch tâm nội môn quả nhiên không sai” Tiêu Viêm bước tới nâng Trương Tuấn đứng lên.
“ Đa tạ !!” Trương Tuấn nói.
“ Tiêu Viêm ngươi muốn đánh, chờ ta g·iết người xong lại đánh với, bây giờ thì cút qua một bên cho ta” Vô Bất Phàm nói.
Nhận thấy đối phương sát ý rất nặng, Tiêu Viêm nói với Trương Tuấn:
“ Hắn muốn gì từ ngươi? Nhìn sát ý của hắn, nếu như ngươi không giao ra, quả thực hắn sẽ không nhân nhượng” Tiêu Viêm nói.
Trương Tuấn nghĩ một lúc rồi nói: “ Lệnh bài có tên Phong Vân này do một kẻ bí ẩn giao cho ta, còn mọi thứ khác ta đều không biết”
“ Đưa ta lệnh bài đó” Vô Bất Phàm nói.
“ Đừng hòng” Trương Tuấn nói.
“ Phong Vân? Là cái tên thần bí kia” Tiêu Viêm nhớ lại, từ lúc cuộc thi bắt đầu, hình như chưa từng có sự xuất hiện của hắn.
“ Hắn rốt cuộc làm gì khiến ngươi sát ý mạnh như vậy” Tiêu Viêm hỏi.
“ Chỉ vì hắn chính là tên đã g·iết c·hết cả nhà ta người. Lí do đó đã đủ hợp lệ với các ngươi chưa” Vô Bất Phàm nghiến răng nói.
Lời nói phát ra khiến nhiều người bất ngờ.
“ Hắn lại là một t·ên s·át n·hân?” Tiêu Viêm cùng Trương Tuấn suy nghĩ.
“ Được rồi. Giao cho ngươi lệnh bài” Trương Tuấn nói rồi lấy ra tấm lệnh bài của Phong Vân.
Vô Bất Phàm lấy lệnh bài, leo lên Hắc mã muốn rời đi.
Dị biến phát sinh, Chiến mã cùng hắn trải qua bao cuộc chiến lúc này lại sợ hãi cùng cực, như sợ hãi một thứ gì đó thần bí, chỉ thấy nó không theo sự kiểm soát, như muốn chạy đi xa nơi này.
Sự việc diễn ra khiến mọi người bất ngờ, chiến mã của Vô Bất Phàm nhìn sang cũng không phải ngựa thường, hiện tại lại sợ hãi vô cớ, khiến Vô Bất Phàm trên ngựa giữ chặt giây cương, cố gắng kìm lại Hắc mã an tĩnh.
Một lúc sau. Hắc mã dần lấy lại bình tĩnh..
Vô Bất Phàm như nhận ra điều gì, lệnh bài Phong Vân trên tay ngay vừa rồi hiện tại đã không còn...
“ Chuyện này??”
Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc, sự chú ý của bọn hắn đều dời lên con Hắc mã, hiện tại lệnh bài từ lúc nào biến mất cũng không một ai biết.
“ Mau kiểm tra phương hướng của lệnh bài” Trương Tuấn hét lên.
Vô Bất Phàm lập tức tiến tới doanh trại tập kết của Vân Linh tông, Tiêu Viêm đứng ngây một chốc trên mặt đất.
......
Phong Vân ở một nơi hẻo lánh, trên tay hắn là lệnh bài của mình.
Phía sau, Nghịch Long lên tiếng:
“ Vị trí của chúng ta hiện tại e rằng không thể giấu được. Tiếp đến, người có hành động gì?”
Phong Vân khuôn mặt vẫn bình tĩnh, đối với hắn lúc này, dường như mọi chuyện đều không dấy lên được hứng thú với mình...
“ hành tung bị lộ cũng không có chuyện gì lớn. Chỉ là không ngờ, đến tận đây còn dính phải một ít rắc rối cũ” Phong Vân nói.
Kế Hoạch ban đầu, vốn dĩ gần sáng, Phong Vân sẽ xuất hiện một lần nữa, lấy lại lệnh bài của mình. Hiện tại vì sự xuất hiện của Vô Bất Phàm khiến kế hoạch của hắn thay đổi.
“ Ngươi cản bọn người lại giây lát, ta đi giải quyết một vài chuyện cá nhân” Phong Vân nói.
......
Vô Bất Phàm cưỡi lấy Hắc mã, đi theo phương hướng hiển thị của lệnh bài.
Rất nhanh, phía trước xuất hiện một người.
“ Phong Vân” Vô Bất Phàm hận ý nói lên.
Phong Vân đứng nơi đó, bóng đen thần bí ẩn sâu trong màn đêm
“ Ngươi đang tìm ta?” Phong Vân nói.
“ Ngươi làm thế nào lấy đi lệnh bài?” Vô Bất Phàm hỏi.
“ Đó là thứ ngươi quan tâm lúc này sao?” Phong Vân chậm rãi nói ra.
“ Tốt, Mạng của ngươi, hôm nay ta đến lấy” Vô Bất Phàm nói.
Từ khi nhận tin dữ từ Trảo Thủ sơn, Vô Bất Phàm lập tức quay về, Kiến An thành hiện tại đã được bổ nhiệm người khác, Bình An thành một nhà toàn quyền, định đoạt rất nhiều sự vụ khu vực Trảo Thủ sơn.
Theo như hắn tìm hiểu từ những người thân tín lúc trước, người g·iết cả nhà hắn chỉ là một người, cộng thêm sự cản trở của Bình An thành.
Rất nhiều thông tin được sáng tỏ, Vô Bất Phàm biết được nước sâu Trì gia, hắn lại hận Trì Lưu Hiên cực kỳ, nhưng bản thân lại không đủ sức mạnh, vì vậy mọi căm tức đều đổ dồn lên Phong Vân.
Hiện tại, người g·iết cả nhà hắn lại đang ở trước mặt, khiến sát ý của hắn nổi lên mạnh mẽ, hắn rung lên vì sự xuất hiện của đối phương, hắn muốn băm kẻ trước mặt ra thành nát vụn.
“ C·hết!!!” Vô Bất Phàm hét lớn.
Kiếm trên tay xuất hiện, cả người chỉ chốc lát đã tiến đến Phong Vân, một kiếm toàn lực xuất ra.
Phong Vân đao trên tay xuất hiện, dáng người thẳng tắp, đao thẳng ngay bên.
Đối diện một kiếm uy mãnh, Phong Vân thân người thả lỏng, bán kính vài bước chân đổ lại, cả người lập tức dùng sức, một đao giơ ra đỡ lấy.
“ Choang.....”
Cả hai đụng vào nhau, Phong Vân bị đẩy lùi kéo thành một vệt dài trên đất.
“ Xoẹt......”
Vô Bất Phàm chém liên tục nhiều chém về Phong Vân từ mọi hướng, tốc độ xuất kiếm cực kỳ nhanh.
“ Choang.....Keng.......” tiếng binh khí va vào nhau liên tục, từng tia sáng v·a c·hạm binh khí phát ra đầy trời.
Bất Phàm linh lực điều động, lợi dụng ưu thế về cấp bật, đẩy lui Phong Vân.
Phong Vân từ đầu đến giờ mặt đều không biến sắc, đối diện thế công của đối phương, hắn lại dễ dàng đón đỡ, thế kiếm triền miên như vậy lại không gây quá nhiều rắc rối, từ đầu dáng người đều thẳng tắp.
Vô Bất Phàm đẩy lui Phong Vân, hắn tự tin tăng cao, từ xa giễu cợt:
“ Với khoảng cách linh lực, ngươi bại không nghi ngờ”
Phong Vân đứng nơi đó như trụ trời, Đấu sư nhị tinh cũng không khiến hắn lo lắng về cấp bật.
“ Ngươi thật khiến ta thất vọng” Phong Vân nói.
Vô Bất Phàm nơi xa ngốc lại chút lát.
“ Ngươi tu luyện đến cảnh giới bây giờ lại không hiểu được một điều căn bản nhất” Phong Vân chậm rãi nói.
“ Hoang ngôn” Vô Bất Phàm nói.
Phong Vân vẫn tiếp tục nói, dường như mặc cho đối phương có nghe hay không:
“ Ngươi không hiểu được bản chất của chiến đấu. Thật đáng tiếc cho một tuổi trẻ nhiệt huyết lại hoang phí vô bổ”
“ Ha.....Ha......Nếu ta không hiểu được chiến đấu là gì. Vậy ngươi giải thích cho ta nghe xem” Vô Bất Phàm cười nói.
Phong Vân nơi xa chậm rãi nói ra:
“ Chiến đấu là tận dụng hết khả năng của mình để chiến thắng. Linh lực cũng chỉ đại diện cho một phần của sức mạnh, nếu khoảng cách linh lực là không quá lớn, vậy thì võ kỹ chính là thứ quyết định chiến thắng” Phong Vân nói tiếp.
“ Ngươi chỉ nhìn vào cấp bật, ngày hôm nay đã định sẵn ngươi tương lai đường cụt” Phong Vân nói.
“ Nực cười, dựa vào linh lực mới có thể đánh ra võ kỹ, chỉ những kẻ yếu đuối mới nói như ngươi” Vô Bất Phàm cũng không muốn phí thời gian nghe đối phương tiếp tục, thi triển võ kỹ của bản thân.
“ Phân Hình Kiếm”
Ba thanh kiếm theo kiếm quyết tiến tới t·ấn c·ông, tốc độ nhanh chóng.
Phong Vân chậm rãi nhất lên đao, ba thanh kiếm đến gần người lập tức đánh ra ba đao, lần lượt đánh văng ba thanh kiếm, mỗi thanh đều lần lượt gâm vào thân cây phía xa.
“ Cái gì!!” Vô Bất Phàm ngạc nhiên, phải biết uy lực mỗi kiếm của hắn, đấu sư bát tinh trở xuống hầu như không gánh nổi, vậy mà đối phương lại nhẹ nhàng đánh bật.
“ Thể Tu. Vậy mà còn là Ngũ tinh Thể Tu” Vô Bất Phàm nói.
“ Địa Chấn” Vô Bất Phàm đánh xuống đất, tiếp tục khiến mặt đất xung quanh rung chấn cực mạnh.
Phong Vân tốc độ triển khai, rút lui khỏi phạm vi địa chấn.
Vô Bất Phàm tập dụng cơ hội, cả người lao đến đâm đến một kiếm, khí tức được đề thăng, không muốn cho Phong Vân có đường lui.
Phong Vân không đối kháng, tốc độ tới sau nhưng đến trước, dùng đao đỡ lấy kiếm đâm, nhanh chóng xuất một cước t·ấn c·ông đối phương.
Vô Bất Phàm không theo kịp tốc độ, chỉ kịp tay chắn trước ngực, chống đỡ một cước đến, bị uy lực đá lùi ra sau.
“ Sao lại có thể như vậy” Vô Bất Phàm bất ngờ về tốc độ của đối phương.
Chỉ thấy hắn quanh người hình thành linh giáp, tất cả phương diện tăng lên chóng mặt, hắn thật sự chiến đấu.
Kiếm được thu về, vẫn là Phân Hình Kiếm, nhưng uy lực tăng lên không biết bao nhiêu lần.
Phong Vân đao pháp như không có kẻ hở, từng kiếm lao đến đều được hắn đối phó thuần thục đánh lệch đi.
“ Keng....Keng....Keng....”
Vô Bất Phàm lao đến bắt lấy kiếm, kiếm pháp triển khai, lập tức chém ra ba chém, lần lượt chém về cổ, nách, hông...
Phong Vân cũng không thua kém, cho thấy đao pháp mạnh mẽ của mình, lần lượt đối trả từng kiếm... cả hai lao đến không ngừng.
Vô Bất Phàm biến chiêu, đâm ra một kiếm uy lực, kiếm đến rất hiểm, tưởng như đâm xuyên ngực đối phương nhưng Phong Vân chính là chờ thời khắc này, tránh sang một bên, một chưởng thẳng vào đối phương...
Vô Bất Phàm trúng chiêu lập tức bay ra sau, chém liền một loạt từng trảm đến Phong Vân phía xa.
Đối diện thế công, Phong Vân thái dương chi khí điều động quanh đao, từng đao đánh nát kiếm chiêu tới.
“ Choang....Choang.....Choang....”
Nơi xa, Vô Bất Phàm linh lực điều động, lưỡi kiếm phát ra ánh sáng, lao đến Phong Vân.
Một kiếm đánh tới, Phong Vân không thể đỡ, lập tức b·ị đ·ánh lùi, cứ thế Vô Bất Phàm gần người tiếp tục t·ấn c·ông, tốc độ nhanh chóng như một tia chớp.
Phong Vân vì thua thiệt về linh lực, cũng không lựa chọn cứng đối cứng, thân pháp triển khai, cả hai lao vào rừng, hai tia sáng liên tục v·a c·hạm.
Phong Vân liên tục ăn thiệt thòi, đối phương đòn t·ấn c·ông hiện tại quá mạnh mẽ, Phong Vân lập tức thay đổi kế sách.
Hắn dừng lại, thu đao về, sử dụng quyền đấm mạnh xuống mặt đất khiến đất đá cả khu vực văng lên tạo điểm mù, sức mạnh thể tu cùng linh tu rất lớn.
“ Trò trẻ con” Vô Bất Phàm nói.
Vô Bất Phàm chém ra một chém, đất đá xung quanh b·ị đ·ánh bay đi, hoàn toàn phá đi lớp màn đất đá, xác định vị trí Phong Vân chém đến, mục tiêu muốn chém bay đầu đối phương.
Giây lát Vô Bất Phàm đánh bay đất đá tạo Phong Vân khoảng trống thời gian, nhìn thấy đối phương chém đến, Phong Vân liền lập tức đối ứng.
Trước cú chém với tốc độ nhanh chóng và uy lực của một Đại Đấu sư, tốc độ của một Đấu Sư nhị tinh như hắn khiến đối phương không theo kịp.
Phong Vân ngả người ra sau né cú chém, tinh thần lực triển khai t·ấn c·ông, lợi dụng Vô Bất Phàm ngây lại trong phút chốc, Phong Vân xoay người quét chân trụ khiến Vô Bất Phàm mất thế xoay tròn lơ lửng.
Phong Vân một quyền đấm đến, lớp linh giáp tuy hấp thu không ít sức lực nhưng với sức lực của Phong Vân không có nghi ngờ gì, ngực Vô Bất Phàm bị đấm lõm vào, gãy vài khúc xương.