Chương 37: Hoàn Thành
“ Huỵch........”
Tiếng ngã lớn vang lên trên sân liên tục, chỉ thấy một thiếu niên liên tục bước lên cọc gỗ, thân thể nặng nề liên tục đứng tấn.
“ 30 phút, hai chân tê rần...Thử thách của lão già lôi thôi không phải chỉ cứ quyết tâm là được mà”
Phong Vân nằm bệt trên đất, miệng không ngừng hớp những ngụm khí, cơ thể đau nhức.
“ Ta cũng không tin không làm được” Phong Vân chắc nịch nói.
Nghỉ ngơi một lát, cơ thể lại lấy lại sức, Phong Vân tiếp tục lê lết cái thân tàn lên hai cọc gỗ, thời gian qua, đối thủ của hắn chính là hai cái cọc gỗ nhỏ bé này.
Đứng trước những bật thanh cao lớn bắt lên núi, Phong Vân bắt đầu xuất hiện những tư tưởng bỏ cuộc trong đầu.
“ C·hết tiệc, biến đi những suy nghĩ c·hết tiệc... ta thảm hại như vậy sao” Phong Vân lắc đầu, gạt đi những xuất hiện bỏ cuộc
Nhảy... Nhảy....
Phong Vân tự động viên trong đầu, thôi thúc bản thân vượt qua, hắn không biết bản thân có ưu điểm gì, hắn chỉ biết bản thân rất ghét bỏ cuộc.
Ngày hôm nay, hắn lại thất bại ở bậc thang thứ 75, Khương lão nhặt xác hắn kéo về phòng ngâm thuốc.
Sáng sớm tinh mơ, Phong Vân thức giấc trong bồn dược liệu, đã quá quen với việc này, Phong Vân thay một bộ y phục mới rồi ra sân, bắt đầu chiến đấu với cọc gỗ tiếp tục.
Ngày tháng cứ thế trôi, Phong Vân vẫn tiếp tục thực hiện thử thách Khương lão cho bản thân hắn, chính Phong Vân cũng không nhận ra, nhưng cơ thể hắn đang mạnh lên từng ngày, với một tốc độ nhanh chóng mặt.
Ba tháng trôi qua, Phong Vân duy trì trên cọc gỗ tối đa 10 phút cộng thêm 65 bật thang.
Ba tháng trôi qua tiếp tục, Phong Vân duy trì trên cọc gỗ 30 phút cộng thêm 75 bật thang.
Lại ba tháng trôi qua, Phong Vân đã quá quen với trọng lượng cơ thể, đứng trên cọc gỗ suốt một tiếng đồng hồ đã quá dư sức, 100 bật thang nay chỉ còn 10 bật cuối cùng đủ làm khó được hắn, đây đã là cực hạn cuối cùng, Khương lão luôn kéo hắn về ngâm bồn ở những bật này.
Thời gian lại trôi đi 2 tháng.
Phong Vân đứng dưới 100 bật thang trên núi, trong mắt tràn đầy sự quyết tâm, ngày hôm nay, thử thách này cũng nên chấm dứt rồi.
Phong Vân nhảy lên bật đầu tiên, nhanh chóng không tốn bao nhiêu thời gian đã lên 10 bật, một lần liên tục lên tận bật thang 70 thì dừng lại, trong miệng liên tục sinh khí, nuôt vội từng ngụm khí
Gạt bỏ những tia suy nghĩ bỏ cuộc vừa hiện trong đầu, Phong Vân tiếp tục dùng sức, bật thang 80 đều đã ở trước mặt.
Dấu hiệu choáng đã xuất hiện, Ngừng lại nghỉ ngơi phục hồi, không lâu sau, mặc kệ đôi chân rã rời, Phong Vân tiếp tục bậc nhảy.
80,81,82.....87,88 Phong Vân cắn răng cố sức
“ Đôi chân c·hết tiệt, cơ thể c·hết tiệt......Vỡ đi...... ta không cần thứ yếu đuối như ngươi”
Phong Vân cơ thể đau nhức cực hạn, lê lết cái thân nhảy lên đến bật thang 90 rồi quỵ xuống, Tinh Thần lực cưỡng ép cơ thể tỉnh táo, hắn đã thất bại ở bật thang 90 này quá 1 tuần rồi, lần này, Phong Vân quyết vượt qua.
Chính bản thân hắn cũng không biết, chính nhờ việc phong bế kinh mạch nhiều lần đến cực hạn, cứ sau mỗi lần hắn ngất đi, Kinh mạch được giải trừ cùng với dược liệu được Khương lão chuẩn bị kỹ càng, hiện tại, kinh mạch hắn đã dẻo dai đến một mức độ kinh khủng.
Giờ đây, nó chính thức phá vỡ giới hạn do Phong Vân liên tục vượt qua giới hạn cơ thể, Thể Tu chính thức nâng lên một bật.
Phong Vân chỉ cảm thấy cả người sức lực tràn trề trở lại, Hắn chỉ biết bản thân hôm nay, phải vượt qua bản thân của hôm trước.
100 bật thang, hoàn thành...
Ngày hôm sau, Khương lão lại xuất hiện, Phong Vân đã ở trước sân chờ từ trước, tinh thần hôm nay tốt hơn mọi ngày rất nhiều.
“ Ngươi đã hoàn thành xong thử thách giai đoạn đầu, nhưng còn quá chậm, ta cứ ngỡ ngươi chỉ hoàn thành trong nửa năm, nào ngờ liền tù tì suốt một năm liền, chậm trễ của ta không biết bao nhiêu tiến độ, Phạt thêm ngươi thực hiện thử thách giai đoạn đầu thêm nữa, độ khó tăng gấp đôi” Khương lão xuất hiện, câu đầu tiên đã dập tắt tinh thần phấn chấn của Phong Vân vừa qua.
“ Muốn chê người, thiếu gì câu trách” Phong Vân nói rồi đeo lên bộ giáp mới, vừa đeo vào đã cảm thấy sức nặng của bộ giáp mới này.
“ Những cái này thiết kế riêng dành cho ngươi, tổng lại vừa đủ nặng 350 cân, ngươi thử thách cũ, thời hạn chỉ nửa năm phải vượt qua, bằng không, ngươi không qua được giai đoạn tiếp theo” Khương lão nói rồi cầm theo bình rượu của mình đi nơi xa.
“ Nửa năm sao, hai năm nữa hai tông môn lớn tuyển sinh, nếu ta không kịp, chỉ sợ sẽ trễ mất” Phong Vân cũng không nghĩ nhiều nữa, lập tức thực hiện công việc quen thuộc trước kia, bước lên hai cọc gỗ.....
Khương lão từ một nơi khuất mắt nhìn ra Phong Vân, trái với nét chê trách ban đầu, giờ đây trong mắt lão tràn đầy niềm tin, cũng tràn đầy sự hi vọng.
“ Lần này... Xem ra là nhặt về một con quái vật thật sự....Liệt tổ liệt tông phù hộ, phù hộ ta tin đúng người” Khương lão lôi thôi nói nhỏ.
Từ khi cơ thể đột phá cực hạn ngoài ý muốn, Phong Vân sức lực tăng một mảng lớn, linh lực và kinh mạch bị phong bế nhưng chỉ mất hai tháng, hắn đã vượt qua giai đoạn đầu tiên của Khương lão.
Buổi tối, Phong Vân đến một căn phòng tương đối lớn, nơi này được Khương lão nói chính là sảnh bộ mỗi lần cần bàn chuyện về sau này.
“ Lão lôi thôi, mấy ngày hôm nay bỗng nhiên không xuất hiện, hôm nay lại gọi ta sang đây, lão đây là tuổi già sinh bệnh sao?” Phong Vân nói.
“ Tuổi trẻ ngươi thật không biết kính trên nhường dưới, ngươi mới là tuổi trẻ sinh bệnh” Khương lão tức giận nói.
“ Bảo ngươi tới đây chính là liên quan tới huấn luyện giai đoạn thứ hai, mấy hôm nay ta chuẩn bị đã đủ, hiện tại liền lập tức tiến hành luôn” Khương lão nói rồi, uống lấy ngụm rượu, làm thêm một miếng gà trong tay, bộ dạng bàn chính sự này của lão quả thật trông không uy tín chút nào.
Phong Vân một bộ mặt chán ghét, chưa bao giờ đồng ý tác phong của lão lôi thôi chút nào
“ Được rồi, nói về ngươi đi, ngươi là Tam tu sao” Khương lão nói.
“ Đúng vậy thì sao?”
Phong Vân tự ngồi xuống một cái ghế ngay bên, nhìn hai người như hai thái cực, Phong Vân lúc này một thân Tử y nhiêm trang, lưng thẳng, tư thái tự nhiên, cao quý ngút trời, một bên còn lại, Khương lão như một tên ăn xin không khác, liên tục đây một ngụm kia một miếng.
“ Cũng không là sao, chỉ hỏi để biết thôi, mặt ngươi xị xuống như vậy làm gì, thật là không biết quý trọng cái mặt mình” Khương lão một bên nói.
“ Ngươi không khuyên ta nên từ bỏ trở thành một Tam Tu sao? ” Phong Vân hỏi.
“ Tam tu quả nhiên là rất khó luyện, ta cũng chưa nghe có ai tu luyện tam tu đến đỉnh cao, sử sách cũng chưa thấy ghi chép....” Khương lão một bên suy nghĩ nói.
Phong Vân ngồi trên ghế nhỏ, không nói câu gì, chỉ nhìn ra bên ngoài, nhìn những tia sáng tự do tự tại.
“ Trên đời này, Tam tu mạnh mẽ là chưa có chứ không phải là sẽ không có.... cái gì trên đời này chẳng xuất phát từ con số không tròn chỉnh? Truyền kỳ cũng là do con người tạo nên mà thôi. Ngươi có tin vào hai từ không thể không?” Khương lão đột nhiên hỏi.
Phong Vân có chút ngẩn người, nhìn lại Khương lão một lần nữa, chỉ thấy hắn xuất hiện ý cười
“ Từ không thể không xuất hiện trong cuộc đời của ta” Phong Vân nói.
Khương lão chỉ cười, nụ cười nói lên rất nhiều điều.
“ Chúng ta bàn về giai đoạn thứ hai của ngươi....”