Chương 14: Đối Chiến Hai Vị Bổ Đầu
Nhìn thấy t·hi t·hể những tên thuộc hạ dễ dàng ngã xuống trước mặt, hai vị bổ đầu mới bắt đầu hiện lên sự cảnh giác đối với Thanh niên trước mặt.
“ Ngươi muốn ta quỳ xuống, làm sao lại không đến thử” Phong Vân nhìn Trương Dực nói
Phong Vân lúc này, rất muốn có những cuộc chiến để tăng cường sức chiến đấu của mình, bao nhiêu người không quan trọng, quan trọng là phải đánh bại hắn, ép hắn vào cực hạn, chỉ có như vậy, hắn mới mạnh mẽ lên được
Nhận thấy bọn thuộc hạ không làm được gì Phong Vân, Lưu Thanh lập tức rút đao, xông vào Phong Vân: “ Còn ngốc ở đó làm gì, cùng nhau lên đi”.
Trương Dực cũng nhận ra kẻ trước mặt không tầm thường, lập tức sách trường Thương của mình, lập tức lao đến.
Trong tích tắt, Đao của Lưu Thanh đến, Phong Vân ngã người ra sau lập tức né tránh, Lúc này, không kịp để Phong Vân ngơi tay, một Thương của Trương Dực đã đâm đến.
Phong Vân một chưởng xuống đất, dùng lực bay lên không, xoay tròn né đi thế đâm lao đến, đồng thời mượn thế xoay, tụ lực ngay chân, bổ xuống người Trương Dực một cước, Trương Dực chỉ biết thu hồi thế Thương, mạnh mẽ đối kháng một cước này.
“ Sao lại mạnh như vậy” Chỉ thấy Trương Dực đỡ thành công cước xuống, nhưng đồng thời thân hình cũng trầm xuống, sức lực từ một cước này vô cùng là lớn.
“ Hổ Hình đao”
Đao của Lưu Thanh lập tức chém tới, đao công mạnh mẽ, buộc Phong Vân phải rút một cước về, lập tức né tránh, Lưu Thanh không ngừng áp sát, trực tiếp chém ra liên miên một thế công dài, Phong Vân buộc chuyển công thành thủ, khi thì né đông, khi thì né tây, Đao pháp tuy mạnh nhưng chưa đánh tới được Phong Vân.
Trương Dực đột nhiên xuất hiện, trên không bổ xuống một thương tạo thành một hố lớn. Chỉ thấy Phong Vân trên tay, xuất hiện một thanh kiếm, chuyển thủ thành công, thế kiếm đi uyển chuyển, lần lượt đâm vào những điểm yếu hại của hai vị bổ đầu.
“ Keng........ Keng.....”
Tiếng binh khí v·a c·hạm vào nhau vang lên một vùng rộng lớn. Cả ba v·a c·hạm với nhau cũng đã hơn trăm chiêu.
Lưu Thanh thế công như Hổ, tụ linh lực vào một đao, nhằm đánh ra một đao toàn lực, thấy thế, Phong Vân lập tức nhân cơ hội này, lách người tiến gần người Trương Dực, khiến cho Trương Dực không thể phát huy thế mạnh của trường Thương, lập tức một quyền mang sức lực của trăm cân đấm bay Trương Dực ra xa.
Cùng lúc đó, Phong Vân tụ ra một kiếm, tốc độ tụ lực rút ngắn hơn Lưu Thanh rất nhiều, chém ra “ Kình Lực Trảm” .
“ Hồ Hình Trảm” và “Kình Lực Trảm” va vào nhau, xung lực đẩy hai người ra xa.
“ẦM.......!!”
Đất bụi bay lên tứ tung, chỉ thấy phía xa, Lưu Thanh tức giận hét lên: “ Tiểu tử to gan, dám học trộm tuyệt học của Thành chủ”.
Thấy Phong Vân không có ý bác bỏ, Lưu Thanh cũng không nhiều lời, cùng Trương Dực đứng sánh vai, liền lần nữa cùng nhau xông tới Phong Vân.
Lưu Thanh lao đến, bổ ra “ Hổ Hình Trảm” Phong Vân vừa tránh thoát một đao này, đã thấy, một Thương lao đến, Phong Vân chém ra một kiếm cứng rắn đối chọi, cả ba tiếp tục lao vào giao tranh, đứng trước thế công mạnh mẽ của hai người, Phong Vân ngày càng đối phó thành thạo.
Cả ba tạm thời lui ra, không khó nhận ra sự kinh ngạc trong mắt đối phương, một tiểu tử Luyện Khí tầng 4 liên tiếp chống đỡ thế công của hai Luyện Khí tầng 6 bọn hắn mà vẫn chưa có dấu hiệu hao hụt linh khí trong cơ thể.
Phong Vân vẫn tương đối sung mãng, huyết khí như rồng. Tuy cả hai đều hơn hắn hai giai nhưng tới hiện giờ, vẫn chưa thể ép hắn quá nhiều, trận chiến này, xem ra..... cũng nên kết thúc.
Phong Vân chủ động lao đến, chém ra một kiếm chiêu kìm hãm Trương Dực ra xa, tiến về Lưu Thanh, cùng hắn giao chiến.
“ Keng..... Keng......”
Chỉ qua chục chiêu, Lưu Thanh lập tức bị đẩy lui, chỉ thấy, trên người trước ngực, một vết kiếm sâu thấy rõ xương bên trong:
“ Sao có thể, hắn nhìn rõ đao pháp của chính ta” Lưu Thanh kinh ngạc thốt lên.
Chỉ thấy Phong Vân không cho Lưu Thanh cơ hội ổn định thân hình, trực tiếp lao đến, tinh thần lực mạnh mẽ lao ra.
Lưu Thanh bổng nhiên cảm thấy đau nhức phần đầu, cơ thể chao đảo
Chỉ thấy một kiếm ngang qua, Lưu Thanh đã nằm xuống, trở thành một cơ thể mất đầu.
Sự việc xảy ra quá nhanh, Trương Dực còn chưa kịp tiến lên hỗ trợ, chỉ thấy Lưu Thanh đột nhiên thất thế, b·ị c·hém mất đầu.
Phong Vân nhìn về đối thủ cuối cùng, vẫn không buông lỏng cảnh giác, Trương Dực từ đầu đến cuối không tiêu hao quá nhiều, vì phải phối hợp với Lưu Thanh nên chiến lực không thể phát huy hết, có thể thấy, hai vị bổ đầu là lần đầu cùng nhau chiến đấu.
Lúc này chỉ có một Trương Dực, thực lực của hắn sẽ phát huy tối đa, bất quá, hiện tại đã trễ rồi, Thương pháp của hắn, đã bị Phong Vân nhìn ra sạch sẽ.
“ Không biết ngươi dùng trò quỷ gì đối phó Lưu Thanh, nhưng giờ nó vô dụng với ta ” Trương Dực tự tin đáp, hắn sẽ không sơ ý giống Lưu Thanh để rồi bỏ mạng.
Trương Dực xông lên trước, chiếm lấy quyền chủ động, trường Thương đâm tới, đâm thẳng vào đầu Phong Vân.
Phong Vân ngã người ra phía sau tránh thoát, nhưng tiếp đến lại là một thương cực hiểm đâm thẳng vào ngực của Phong Vân. Phong Vân dùng vai như đòn bật, lách người sang đánh trượt một Thương đâm tới, đồng thời, Phong Vân lui ra sau giữ khoảng cách, tạo cho mình không gian.
Trương Dực lao tới rất nhanh, trực tiếp bổ xuống một Thương, đòn này rất mạnh, trúng phải, chắc chắn là bị trọng thương. Phong Vân giơ kiếm qua người, kiếm như một máng trượt khiến mũi thương lệch đi theo thân kiếm.
Phong Vân chỉ chờ cơ hội này, lập tức sát người, đâm ra một kiếm cực mạnh.
Trương Dực trúng chiêu, lập tức bị lực đâm văng thẳng ra xa
“ Trên người hắn có bảo giáp” Phong Vân nói
Chỉ thấy lúc này, Trương Dực hoàn toàn chịu lấy một đâm này, áo bên ngoài rách ra để lại bên trong mà một bộ giáp mỏng, chính bộ giáp này đã cứu hắn một lần này.
Phong Vân không để Trương Dực rảnh tay, trực tiếp lao nhanh đến, thế như chẻ tre, linh khí điều động vào hai tay, bổ xuống một kiếm từ trên không.
Trương Dực dùng trường Thương để đỡ, sau đó xoay người, đánh ra một Thương cực mạnh trực tiếp đánh bay Phong Vân ra xa.
“ Phá Chi”
Chỉ thấy nhân lúc Phong Vân bay ra xa, Trương Dực trực tiếp điều động linh khí, đánh ra một chiêu tuyệt học của mình.
Chiêu thức hung mãnh, trực tiếp lao đến nơi Phong Vân với một tốc độ nhanh chóng
“ Ầm......Ầm...” bụi đất bay lên tứ tung, thậm chí cây cối xung quanh cũng chao đảo không ngừng.
Phong Vân bị trúng chiêu, phun ra một ngụm máu, trên đất chậm rãi đứng lên
“ Xem thường ngươi” Phong Vân nói.
“ HA...HA.... thực lực của ngươi cũng chỉ có vậy, tiếp theo, ngươi có thể đi c·hết được rồi” Trương Dực tự tin cười lớn.
Trương Dực lao đến, tiếp tục huy động trường Thương, liên tục t·ấn c·ông Phong Vân nhằm kết thúc trận đấu. Lúc này chỉ thấy, Phong Vân chậm rãi nhắm mắt lại.
Thế công đã tới, điều bất ngờ xảy ra, Phong Vân vẫn nhắm mắt, vẫn có thể nhẹ nhàng trách né tất cả những cú đâm tới.
“ Cái quỷ gì” Trương Dực không tin vào mắt mình. Hắn thay đối chiêu thức, từ đâm biến thành quét, sử dụng độ dài trường Thương nhằm mở rộng phạm vi t·ấn c·ông.
Chỉ thấy Phong Vân vẫn như cũ, mỗi lần Trương Dực trường Thương quét đến, Phong Vân chỉ chậm rãi, khi thì lùi, khi thì lách người, khi thì gập người, cứ như là biết trước thế công lao đến vậy.
Nhận ra điều bất thường, Trương Dực dừng tay, linh khí điều động, thực hiện sát chiêu một lần nữa.
“ Tiểu tử giở trò ma quỷ, đi c·hết cho ta."
"Phá Chi....”
Lúc này, Phong Vân mở mắt, ba luồn khí hợp lại làm một, uy thế kinh người, huy động kiếm chém ra một kiếm “ Kình Lực Trảm” uy thế vô cùng lớn.
“ Sao Có Thể ??” nhận ra sát chiêu của mình giống như giấy bị kiếm chiêu của đối thủ dễ dàng đánh phá, uy thế kinh người còn trực tiếp lao cả vào mình, Trương Dực như không tin vào mắt mình.
“ Uỵch........Ầm.......” Trương Dực trực tiếp b·ị đ·ánh bay ra xa, vừa đứng dậy, đã thấy thế công của đối thủ trực tiếp kéo đến.
“ Ngũ Hình Kiếm” bốn kiếm đầu phá Thế, sát chiêu luôn được tích súc sau cùng, Trương Dực trực tiếp b·ị đ·âm xuyên ngực. Tiếp sau đó, Trương Dực hoa cả mắt, chỉ thấy kiếm đi nhanh vô cùng, cơ thể của hắn đã chia năm xẻ bảy.
Trận chiến kết thúc.