Chương 35: Nhớ Về Long Phụng Hổ
Một đêm khuya lạnh ngắt như tờ...
Một ánh trăng trên cao mờ ảo...
Một rừng thông tịch mịch âm u...
Lại có hai bóng người hằn lên trên nền tuyết trắng xóa.
Họ là ai? Phải chăng là cô hồn dã quỷ hiện hình trong đêm.
Dưới ánh trăng mờ đục, những bông tuyết mỏng manh đang buông mình rớt xuống. Làn gió buốt lạnh khẽ thổi làm các hạt tuyết vương đầy trên những cành cây ngọn cỏ, và trên cả mặt đất làm phủ kín những con đường.
Tuyết lạnh, gió lạnh, cây cối cũng lạnh, cả khu rừng thông này đều bị cái lạnh giá bao trùm. Người ta không thể nào ra khỏi nhà vào lúc như thế này được, bởi vì cái lạnh buốt thấu tâm can ngoài kia, sẽ làm chất dịch màu đỏ trong cơ thể con người bị đông cứng lại.
Trong không gian vắng ngắt chỉ có tiếng Cú đêm văng vẳng vang vọng không gian, tiếng sói hoang gọi bầy lúc gần lúc xa, càng tăng thêm vẻ rùng rợn của khu rừng đêm này.
Vậy thì tại sao trong một đêm trời trở đầy tuyết, gió rét căm căm như thế lại xuất hiện hai bóng người lướt đi như bay thế này được cơ chứ. Trong cái băng giá khốc liệt này ngoài dã thú ra thì con người vốn không thể nào chịu đựng nổi.
Lẽ nào trên đời lại thực sự có ma, mà ở đây không chỉ có một mà có những hai con ma hay sao.
Hình như không phải, vì nếu là ma quỷ thì sẽ chẳng thể biết nói, trong khi hai bóng người khinh công trác tuyệt kia đã thấy một người trong số họ cất tiếng.
- Qua hết khu rừng này là gần đến nơi mà chủ công đã hẹn chúng ta. Có lẽ giờ này y đã có mặt ở đó đợi chúng ta rồi.
Nghe thanh âm trầm ấm của giọng nói thì họ không thể là ma quỷ, nhưng có thể di chuyển cực nhanh trên nền tuyết lạnh lẽo trơn tuột, thì đúng là khinh công cũng đạt mức quỷ khốc thần sầu rồi.
Người vừa cất tiếng là một bóng đen cao lớn, trên mình mặc một bộ trang phục được bện bằng cỏ khô rất dày và chắc. Trên đầu ông ta đội một chiếc nón vành rộng che kín hết khuôn mặt, chỉ thấy có chòm râu dài bay lất phất và đôi mắt sáng quắc như hai vì sao trong đêm. Thấy ánh mắt ấy dã thú cũng phải kh·iếp sợ mà nhường đường.
Với thân pháp lợi hại như vậy thì trong đương kim võ lâm cũng không có được mấy người, hai thân ảnh lai lịch bất minh này rốt cuộc đang có âm mưu gì. Chỉ nghe thấy một trong số họ lại mở lời nói tiếp:
- Lão Quỷ Cước này! Lúc ban chiều ta giao thủ với hắc y nhân ở Tàn Dương Thôn, ông có quan sát thấy y có cái gì đó rất quen hay không?
Người đang nói này thân hình nhỏ hơn nhưng lời nói cất lên sắc bén, âm vang như âm thanh của bảo kiếm tuốt ra khỏi bao. Không nghi ngờ gì nữa người này chính là kỳ nhân, ban chiều đã thi triển Ma Kiếm t·ấn c·ông Vô Danh.
Chỉ thấy người cao lớn im lặng suy nghĩ một lất rồi mới mở miệng trả lời:
- Người đó kiếm nghệ siêu phàm đã đạt đến cảnh giới Thiên Kiếm, năm xưa chúng ta cũng chưa từng nghĩ sẽ có người đạt đến cảnh giới này.
Lãng nhân cao lớn miệng tuy nói nhưng chân vẫn không ngừng di chuyển, nhìn kỹ chỗ họ bước qua không hề lưu lại dấu chân trên lớp tuyết. Mũi ngón chân chỉ điểm nhẹ lên mặt tuyết mỏng manh, không hạt tuyết nào bắn lên, không ngọn cỏ nào bên đường rung động. Qua đó đủ thấy khinh công hai người trác tuyệt cao siêu đến nhường nào.
Cả hai lao về phía trước được mấy mươi bước thì lão nhân thân hình mảnh khảnh hơn lại cất tiếng nói:
- Lão phu cảm thấy hắc y nhân cụt tay đó rất quen, nhất định ta đã gặp hắn ở đâu rồi thì phải.
Người cao lớn liền đáp lại.
- Có lẽ chúng ta bị trôn thân dưới băng quá lâu, có những chuyện không thể nào nhớ nổi nữa.
Lão kỳ nhân sở hữu kiếm pháp thượng thừa kia cũng khẽ thở dài cảm thán:
" Đúng thế! Thoáng chốc cũng đã gần trăm năm, không ngờ chúng ta lại có thể đội mồ sống lại thế này".
Lời hai bọn họ nói với nhau như vậy rốt cuộc là mang hàm ý gì, tại sao họ lại bị trôn thân dưới băng cả trăm năm, lai lịch của họ thực sự là như thế nào.
Người cao lớn có lẽ một người bạn đồng hành rất thân thiết với kiếm thủ kỳ bí, vừa rồi ông ta sử ra Long Hình Trận đã khiến Vô Danh kinh ngạc mà nhớ đến một người, liệu rằng ông ta có đúng là người đó, người mà ngay cả thiên kiếm cũng phải lưu tâm mấy phần.
- Theo như quan sát của lão phu, thì hắc y nhân ban chiều đó có chính khí mãnh liệt, kiếm ý mà hắn sử ra cũng là có nguồn gốc từ Kiếm Tông. Lão phu có thể khẳng định hắn chính là người đó.
Người cao lớn thân hình cao những tám thước, nhưng di chuyển rất đỗi nhẹ nhàng, lời nói phát ra khí lực trầm hùng ổn định cho thấy công lực người này rất thâm hậu.
Còn Lão Quái Kiếm kia sau khi nghe bạn đồng hành nói, thì ông ta không trả lời gì thêm. Ông ta im lặng chìm vào suy tư tựa hồ cũng có suy nghĩ như hán tử cao lớn kia. Ông ta không nói thêm câu nào nữa, có lẽ nhất thời chưa biết nên đối diện với sự thật đó ra làm sao.
Hai người khinh công cực cao, thoát ẩn thoát hiện rồi biến mất giữa trời tuyết.
Họ là ai, có quan hệ gì với Vô Danh.
Nơi họ đang tới là ở đâu, chủ công mà họ nhắc tới vừa rồi là thần thánh phương nào.
Còn quá nhiều điều bí ẩn đằng sau sự xuất hiện của hai kỳ nhân này.
Gió vẫn thổi tuyết vẫn rơi, người thì đã dần khuất bóng, đêm tối sâu thẳm như lòng người, không thể đoán biết, không thể hiểu rõ, mà chỉ có phán đoán một cách mơ hồ mà thôi.
Sự thật nào rồi cũng sẽ bị phát hiện ra, oán cừu nào rồi cũng được hóa giải. Nhưng ơn nghĩa thì có thể nào không trả được hay không.
Công đào tạo dạy dỗ lẽ nào không báo đáp, giữa bên tình bên nghĩa thì bên nào nặng hơn đây.
Quá khứ đã qua không thể nào lấy lại được nữa, nhưng những gì mà nó lưu lại thật là quá sâu sắc.
Nhất đâu là những hồi ức thân thuộc, những con người mà ta hết mực yêu thương.
Mỗi khi nhớ lại chỉ còn đọng trong tâm trí một nỗi niềm nuối tiếc không nguôi. Nếu thời gian có thể quay trở lại thì tốt biết mấy.
Nhưng mây gió bất trắc ngày tháng vô tình, cuộc đời như giấc mộng, khi tỉnh dậy thì đã sắp hết một đời người mất rồi.
...Đã rất lâu rồi ông ta không đặt chân tới đây.
Bởi nơi này đọng lại trong tâm trí ông nhưng hồi ức đau thương mà cả đời ông ta không thể nào quên đi được.
Thời gian thấm thoát trôi đi, năm tháng vô tình đã c·ướp mất của con người ta không chỉ tuổi thanh xuân, mà còn lấy đi cả những người thân yêu bên cạnh ta nữa.
Còn nhớ ngày xưa đã rất là lâu về trước, khi mà mọi người vẫn còn đông đủ, tiếng nói tiếng cười làm cả không gian và cả lòng người ta cũng trở nên ấm áp.
Vô Danh còn nhớ rất rõ tiếng cười lớn như long ngâm giữa trời của Long Vương, sự trầm ngâm của Quỷ Hổ, cùng nụ cười chân phương mộc mạc của Phụng Vũ, càng không thể nào quên nụ cười trong sáng ấm áp như ánh bình minh của Kiếm Thần.
Thấm thoát thoi đưa cũng đã mấy chục năm trôi qua, tóc cũng đã bạc mái đầu, thân bằng từng người một cũng ra đi về bên kia thế giới.
Âu sinh lão bệnh tử là quy luật tất yếu của trời đất, nhưng con người thì chẳng thể vô tình như tạo hóa. Cảnh vật còn đây mà người thì đã chỉ còn tồn tại trong mộng tưởng. Mỗi lần trở lại nơi này thì lại thiếu đi mất một người, cho đến khi chỉ còn mình ông giữa trời tuyết mênh mông, cô tịch giữa nhân gian bạc bẽo vô tình.
Long Vương có thể mất mười năm dòng dã để chờ đợi ông ta dưới Sơn Hải Cốc, Phụng Vũ có thể từ bỏ gia đình nhỏ bé khó khăn lắm mới có được của mình, để đi tiếp cứu ông ta lúc gặp nguy.
Người ta nói đời người hạnh phúc nhất chưa chắc đã phải là nhiều tiền bạc, sống trong vinh hoa phú quý nhung lụa sang giàu. Mà hạnh phúc thật sự là được người khác thật lòng quan tâm đến mình.
Nhưng có phải do số phận lênh đênh, hay một người mang mạng cô tinh như Vô Danh cả đời phải sống trong sự cô độc.
Đại nô bộc Long Vương một đời tung hoành tứ hải, cuối đời kết thúc sinh mạng trên đao của một cao thủ đến từ Đông Doanh xa xôi. Đến khi sắp c·hết vẫn một mực trung thành với Vô Danh.
Trong Tam Bộc thì Phụng Vũ là người phụ nữ duy nhất, cũng là người tận tụy quan tâm đến Vô Danh nhiều nhất. Nàng không nhiệt thành như Long Vương, cũng không trầm tĩnh như Quỷ Hổ. Ở Phụng Vũ là một trái tim bình lặng và một tấm lòng thủy chung son sắt vô cùng hiếm có. Cả đời nàng chọn cúc chung tận tụy với chủ nhân của mình, cho đến khi không thể tận tụy thêm được nữa.
Phụng Vũ dành cả thanh xuân ít ỏi để giúp chủ nhân đi tìm kiếm chân nguyên, nhằm cứu sống Nh·iếp Phong và Bộ Kinh Vân bị trôn thân ở Mai Kiếm Nhai sau trận tử chiến với Đoạn Lãng.
Chân trời góc biển mọi ngõ ngách trên giang hồ đều đã từng in dấu chân của Phụng Vũ, bởi trong tam bộc khinh công của nàng là cao nhất, nên người đi nhiều nhất cũng chính là nàng.
Vô Danh hiểu nàng là người phụ nữ có tình có nghĩa, nhưng khi ông tưởng như rất hiểu nàng thì thực ra không phải như vậy. Bởi vì ngoài những gì Vô Danh đã biết về Phụng Vũ ra thì nàng còn một đặc điểm nữa là vô cùng cố chấp, cố chấp đến đáng thương.
Nhớ khi xưa lúc hay tin Vô Danh bị Tuyệt Vô Thần bắt giữ, đang bế con trong nhà, đang sống bên Long Tụ hạnh phúc. Nhưng Phụng Vũ sẵn sàng từ bỏ hạnh phúc khó khăn lắm mới tìm thấy của mình. Nàng từ bỏ hạnh phúc của riêng mình, vì chủ nhân sẵn sàng dấn thân vào nguy hiểm quyết không từ nan.
Nhưng đâu ai ngờ nàng cố chấp đến nỗi không màng cả mạng sống của mình để giúp chủ nhân mà cả đời nàng tôn kính.
Nàng dốc hết sức lực của mình cho đến khi thân thể nhỏ bé ấy không thể nào chịu đựng được nữa mà ngã gục.
Ngay chính Vô Danh cũng không ngờ Phụng Vũ vì mình mà phải hứng chịu nhiều cực khổ đến vậy. Thế mới nói ngay khi ta nghĩ rằng mình đã rất hiểu một người thì hóa ra ta chẳng hiểu gì hết cả.
Chẳng trách con của Phụng Vũ là Long Nhi sau này lớn lên lại hận Vô Danh đến như vậy.