Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phong Vân Quyển 4

Chương 34: Tôn Nghiêm Của Kiếm




Chương 34: Tôn Nghiêm Của Kiếm

Người ta không biết ông ấy là ai?

Ông ấy đến từ nơi nào?

Tên thật là gì?

Đã bao nhiêu tuổi?

Không ai biết một điều gì về thân thế kỳ lạ của người ấy!

Người ta chỉ biết đến ông bằng một cái tên vẻn vẹn chỉ có ba chữ đơn giản, nhưng hàm chứa bên trong ý nghĩa không hề đơn giản một chút nào.

Tiếu Tam Tiếu!

Thật sự thì đó có thể xem là một cái tên mà cũng chẳng phải là tên, nói ra cực kỳ dễ hiểu đó là ba tiếng cười.

Đời người chỉ cần cười ba tiếng thật sảng khoái, thì mọi muộn phiền trong đầu cũng sẽ tan biến hết.

Đơn giản như thế thôi ư?

Tướng tự tâm sanh

Tướng tùy tâm diệt.

Nghe qua thì rất là dễ, nhưng có ai trên đời này có thể chỉ cần cười ba tiếng là sẽ hết mọi lo lắng phiền muộn cơ chứ. Tin rằng chẳng có ai làm được như thế ngoại trừ kỳ nhân Tiếu Tam Tiếu này.

Thông thường con người sinh ra phải khóc trước sau đó mới cười. Vì nụ cười khởi động từ tâm, tâm vui tâm hòa mới khởi tạo được nụ cười tươi âm thanh hòa nhã. Nếu tâm u uất trầm trệ sẽ tạo nên nụ cười héo hắt, sát phạt.

Chẳng ai có thể khóc hoài, cũng chẳng có ai có thể cười mãi mãi. Tiếu Tam Tiếu đã dành cả đời vui vẻ nhưng cuối đời lại vướng phải suy tư phiền muộn.

Một người mang mạng cách Linh Quy như ông đáng ra phải tràn đầy phúc khí, trường thọ cùng trời đất. Nhưng có một điều đã làm cho nụ cười trên môi ông, bị dập tắt hoàn toàn trong những ngày cuối của cuộc đời.



Đó chính là bốn chữ Thiên Thu Đại Kiếp.

Qua Chiếu Tâm Kính được coi là xá lợi quý giá một đời tu hành của Tăng Hoàng, đệ nhất thần tăng của Di Ẩn Tự.

Tiếu Tam Tiếu đã nhờ vào thần lực của Tâm Kính cùng trí tuệ siêu phàm của mình, mà nhìn thấy hiểm họa đáng sợ do Thiên Thu Đại Kiếp tạo nên.

Ông không muốn bách tính trăm họ phải rơi vào cảnh lầm than, nên đã dùng linh khí trời ban của mình để nhìn thấu thiên ý. Sau đó vạch ra kế hoạch phá giải Thiên Thu Đại Kiếp.

Thiên cơ bất khả lộ, nếu muốn nghịch lại thiên ý thì sẽ phải chịu hậu quả vô cùng tồi tệ. Xưa Nê Bồ Tát vì để lộ thiên cơ cho Hùng Bá biết, sau đó cũng đã phải chịu ác quả do mình tạo nên.

Trước khi dương thọ kết thúc Tiếu Tam Tiếu đã để di thư lại cho người ông vô cùng tin tưởng, người này sẽ tiếp tục con đường phá kiếp còn đang dang dở của ông.

Vô Danh đang cầm phong thư đó trên tay, nội dung trong đó vô cùng ngắn ngủi. Có lẽ trong những giây phút cuối đời, Tiếu Tam Tiếu đã băn khoăn suy nghĩ rất nhiều khi tìm người để giao phó trọng trách.

Ngay khi nghĩ tới Vô Danh thì cũng là lúc nguyên khí suy kiệt, Tiếu Tam Tiếu chỉ kịp ghi lại ba chữ "đến Kiếm Tông". Ông ấy không kịp ghi chú gì thêm thì sinh khí cạn kiệt, không thể trích dẫn được gì thêm nữa.

Chính vì vậy mà một người thông minh cơ trí như Vô Danh, cho dù đã vắt óc suy nghĩ rất nhiều vẫn không thể tìm ra dụng ý của Tiếu Tam Tiếu trong bức di thư này.

Nhưng khi Vô Danh theo chỉ thị của Tiếu Tam Tiếu đến Kiếm Tông, lúc gần đến nơi thì kiếm tâm giao động rất mạnh. Lại gặp hai cao thủ lai lịch bất minh, tu vị cao cường. Càng làm Vô Danh tin vào bức mật thư mà Tiếu Tam Tiếu đã đưa cho. Nhất định trong đó phải ẩn chứa huyền cơ quan trọng, vì thế Vô Danh phải tới Kiếm Tông càng sớm càng tốt.

Lúc trước Vô Danh muốn đuổi theo hai người lạ bí ẩn, để điều tra về lai lịch thật sự của họ. Thiên kiếm muốn kiểm chứng người cao lớn sử ra Hàng Long Bá Thối kia, có phải là Độc Cô Nhất Phương hay không.

Nhưng sau một hồi cân nhắc Vô Danh quyết định sẽ đi tới Kiếm Tông, chỉ cần tới đó thì lý do Độc Cô Nhất Phương còn sống hay không cũng sẽ được giải đáp. Đồng thời cũng làm đúng theo di nguyện của Tiếu Tam Tiếu tiền bối, cách này đúng là nhất cử lưỡng tiện.

Nghĩ vậy Vô Danh toan cất bước ra đi, thì một người đứng ra chặn đường.

- Tiền bối xin dừng bước vãn bối có điều muốn thỉnh giáo. Nay Bá Nhất đ·ã c·hết thanh Ỷ Thiên Kiếm này phải sử trí ra sao, mong tiền bối định đoạt.

Người bước ra cất tiếng chính là chàng trai A Ngũ, cậu ta bị khí độ tôn sư bất phàm của Vô Danh làm cho thần phục. Đang dùng hai tay dâng bảo kiếm lên trước mặt Vô Danh một cách kính cẩn.

Nhìn Ỷ Thiên Kiếm im ắng vô quang, bất giác Vô Danh nhìn qua phía bên chủ nhân của nó. Lúc trước Bá Nhất còn ôm mộng dương kiếm lập danh, muốn dựa vào sức mạnh của bảo kiếm để kiến dựng nên một phen đại nghiệp.



Có điều giàu nghèo có số, phận vương giả không phải ai cũng có thể có, hoặc có thì còn phải xem có trong bao lâu.

Đời người ai chẳng có tham vọng và dã tâm làm một cái gì đó thật to tát. Nhưng cái gì muốn có được thì phải trả vào đó một cái giá tương xưng với thứ mình muốn đạt được.

Muốn trở thành một nghệ nhân giỏi thì phải bỏ vào đó công sức, trí tuệ. Muốn trở thành nhà tu hành đắc đạo thì phải bỏ vào đó thời gian nghiên cứu kinh văn phật pháp. Muốn xưng bá thiên hạ gây dựng hồng đồ bá nghiệp, thì phải bỏ vào đó chính mạng sống của mình.

Đâu phải cứ bỏ một cái gì đó ra là có thể thu lại được một cái gì đó khác. Bá Nhất cũng vì tham vọng dương danh lập vạn, mà bỏ vào đó mạng sống của mình, nhưng cái y muốn đánh đổi thì chưa thấy đâu, mà mạng sống thì đã chẳng còn.

Nhìn tấm thân tàn tạ xương cốt bị mất hết, chỉ còn lại dưới mặt đất là tấm da thịt bầy nhầy, máu me vung vãi, uế thể ứa đầy, khiến người ta cảm thấy thật kinh tởm.

Cái ghế quyền lực thật sự có hấp lực rất lớn, ở bất kỳ thời đại nào con người ta cũng sẵn sàng đánh đổi tất cả để chiếm lấy nó.

Có người thành công nhưng cũng vô số kẻ thất bại, cuộc chiến quyền lực thật ra cũng khốc liệt chẳng kém bất cứ một cuộc chiến nào khác.

Một người cả đời không màng danh lợi như Vô Danh cũng chỉ hiểu được một phần nào đó mà thôi.

Vô Danh lặng lẽ nhìn cây bảo kiếm một hồi, sau đó nhìn chàng trai kia và nói:

- Thanh Ỷ Thiên Kiếm này đã không còn tồn tại trên thế gian này nữa, tiểu huynh đệ cậu tốt nhất nên đem chôn cất nó đi.

Nhìn thanh bảo kiếm trong giây lát Vô Danh không khỏi tiếc nuối, kiếm này như người anh hùng sinh ra không gặp thời, dù một thân bản lĩnh mà mãi đến già vẫn không thể phát huy. Chỉ người hiểu kiếm cực kỳ mới đồng cảm được với suy nghĩ của kiếm.

Vô Danh chỉ khẽ thở dài nhìn lên trời cao, Tàn Dương Thôn với sắc đỏ rợp trời đã bị cái bóng đêm đen ngòm nuốt chửng, chỉ còn ánh trăng đêm hiu hắt, từng hạt sương đêm lạnh ngắt rơi bên thềm cùng vài chiếc lá liễu lơ thơ.

Nói xong Vô Danh cất bước ra đi, cái bóng đen cao gầy của ông dần chìm khuất trong màn đêm tịch mịch, người đã đến thì cũng phải đến lúc ra đi, hiện trường chỉ còn lại A Ngũ đứng ngây ngốc tại đó.

"Tại sao tiền bối lại nói Thanh Ỷ Thiên Kiếm này không còn tồn tại trên thế gian này nữa nhỉ"

A Ngũ dù cố gắng nghĩ nát óc cũng không làm sao hiểu được dụng ý trong câu nói của hắc y hán tử. Nghĩ hoài mà vẫn không thông, vì sao ông ấy lại nói kiếm này không còn tồn tại trên đời này nữa, trong khi nó vẫn đang nằm gọn trong tay anh ta.

A Ngũ bèn đưa tay nắm lấy chuôi của Ỷ Thiên Kiếm, rồi bằng cử chỉ nhẹ nhàng, chàng trai từ từ rút lưỡi kiếm ra khỏi vỏ bao. Lưỡi kiếm được chậm rãi rút ra, thân kiếm vẫn được phủ một màu vàng óng, có điều sắc kiếm ảm đạm vô quang, giống như người khi đ·ã c·hết sắc mặt trở nên xanh tái nhợt nhạt vậy.



Bỗng một tiếng "rắc" kêu lên, Ỷ Thiên Kiếm trong tay A Ngũ xuất hiện những vết nứt chạy dài dọc theo thân kiếm. Tiếp theo từng tiếng "tách tách" nhỏ vang lên ngay sau đó.

Thật không thể ngờ Ỷ Thiên Kiếm sắc bén vô cùng, có thể đoạn thạch phân kim bỗng chốc vỡ nhỏ ra thành từng mảnh vụn. Những mảnh vụn đó lại vỡ ra thành những mảnh vụn nhỏ hơn, nhỏ hơn nữa.

Cho đến khi cả thanh kiếm vỡ ra thành tro bụi trước con mắt ngỡ ngàng tột độ của A Ngũ. Không biết vì lý do gì mà một thanh bảo kiếm lại vỡ nát ra như thế.

Điều này chỉ có hai người với tu vị kiếm đạo cao thâm mới nhận biết ra được, đó chính là kiếm thủ thần bí và Vô Danh.

Thật ra Ỷ Thiên Kiếm là bảo kiếm trăm năm hiếm gặp, đáng tiếc kiếm lại rơi vào tay kẻ không có năng lực và cái tâm dụng kiếm thật sự, làm cho bảo kiếm không phát huy được hết oai lực vốn có của nó. Giống như một lưỡi búa sắc mà không gặp được cánh tay khỏe, như dao chặt gỗ mà lại đem để bổ dưa vậy.

Ỷ Thiên Kiếm là bảo kiếm nên không giống với những bảo kiếm thông thường khác, kiếm này cũng có tôn nghiêm, có danh dự riêng của nó.

Mặc dù không cam tâm trong tay một chủ nhân kém cỏi, nhưng nó càng không cam chịu thúc thủ trước những thanh kiếm tầm thường. Nên kiếm này vẫn giúp chủ nhân nó là Bá Nhất đánh bại những kiếm thủ mà nó xem là chưa đủ tư cách đánh bại nó.

Tất cả chỉ là đợi đến một ngày bảo kiếm gặp được người khiến nó thành tâm quy phục, chính người đó sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của kiếm và thành toàn cho nó.

Khi Ỷ Thiên Kiếm bị Bá Nhất vứt bỏ rơi vào tay Lão Quái Kiếm, chỉ nhìn qua người ấy lập tức hiểu ra tâm tư và nỗi niềm của kiếm. Nên khi vung tay ném trả kiếm lão nhân kỳ bí đã âm thầm dùng nội lực tinh thâm chấn vỡ thân kiếm, nhằm giải thoát cho nó khỏi kiếp sống khổ nhục này.

Phải là người hiểu kiếm vô cùng mới thấy được tâm tư, nỗi niềm và ham muốn giải thoát của kiếm mà thành toàn cho kiếm.

Qua đó đủ thấy tu vị kiếm đạo của Lão Quái Kiếm cao sâu, tinh thâm đến nhường nào.

Và dĩ nhiên người hiểu kiếm bậc nhất thiên hạ vẫn còn một người nữa, khi kiếm vừa bay tới chỗ Vô Danh, ông ta dùng kiếm khí quang minh lỗi lạc vẩy nhẹ lên thân kiếm. Tuy chỉ là một hành động nhỏ nhưng Vô Danh cũng đã âm thầm giúp giải thoát tâm cho kiếm.

Thiên Kiếm đứng đầu chúng kiếm, được Vô Danh giúp một phần cho sự giải thoát, âu cũng là phúc phận cho kiếm này, ra đi mà đầy tự tôn.

Ỷ Thiên Kiếm hóa thành vệt sáng màu vàng bay v·út lên trời cao.

Vậy thì sau khi thân kiếm vỡ nát ra thì hồn kiếm sẽ đi về đâu?

Hay trong cõi quần kiếm cũng có nơi gọi là thiên đường, địa ngục để chứa đựng hồn phách của những thanh kiếm.

Điều đó thì thật khó để đoán biết chính xác được, vì bởi ngay cả linh hồn con người chúng ta sau khi c·hết đi có về một nơi là Địa Ngục Diêm La hay không, người ta cũng không giám khẳng định. Thế nên làm sao ta biết hồn kiếm sẽ đi về đâu cơ chứ.

Để biết được câu trả lời này có lẽ phải để sau này, có thể là rất lâu nữa sẽ có người tìm ra đáp án, giống như năm xưa Kiếm Ngục nhờ cơ duyên đã tìm ra Kiếm Giới vậy.