Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phong Vân Quyển 4

Chương 189: Lễ Hiến Tế Tàn Nhẫn




Chương 189: Lễ Hiến Tế Tàn Nhẫn

Trên đường trở về phủ của mình, Từ Phúc đang thầm sâu chuỗi các sự việc lại với nhau, để tìm ra kết luận sau cùng cho tất cả những chuyện này.

Ông ta là người đã sống từ rất lâu, đã đọc qua nhiều kinh văn cổ ngữ và biết được rằng. Tứ Đại Linh Thú đều có thần lực cực lớn, nhưng bên cạnh đó cũng có ma lực rất mạnh.

Khi xưa ông ta phụng huyết Phụng Hoàng, cũng từng trải qua một thời gian đấu tranh với ma mị trong tâm, nhưng khi đó trên đảo Bồng Lai ít người nên không bị ma tâm kích phát tham vọng.

Không chỉ có Phụng Nguyên mà Long Nguyên, Lân nguyên đều có ma linh ẩn tàng bên trong đó. Bới vì tất cả các linh thú này đều hấp thụ chướng khí của thiên địa. Người nào có dã tâm lớn, bá niệm cao sẽ bị thế lực ma quỷ trong thần thú đó thao túng.

Long Quy cũng là thần thú nhất định cũng chứa đựng ma linh của nó, nếu Huyền Võ Đại Đế mà không khống chế được ma lực thì sẽ bị nó khống chế ngược lại. Chỉ có người cũng từng có sức mạnh của linh thú, mới nhận ra được sự thay đổi bên trong tâm niệm này.

Tình hình trước mắt thì Huyền Võ Đại Đế có thể đã nhập ma, nếu quả như vậy thì những ngày sau Lâu Lan Đế Quốc không biết sẽ phải trải qua kiếp nạn gì. Bước chân Từ Phúc bước dần vào bóng tối, cho đến khi khuất dạng sau hoàng cung cùng với những suy nghĩ miên man, đan xen trong đầu khó tả.

Ngày hôm sau là một ngày trời đất u ám, mây đen che lấp mặt trời, cuồng phong trên cao gào thét điên cuồng, không khí thâm hàn lãnh khốc. Tiết trời tịch mịch rõ báo sẽ có điềm chẳng lành sắp diễn ra.

Ngoài cung có cả ngàn người tập trung dưới cung điện, họ đều là tàn binh của một nước chư hầu vừa mới bị q·uân đ·ội Lâu Lan thôn tính. Những người này mặt mày ngơ ngác, không biết rồi đây số phận của mình sẽ ra sao, họ đều sợ hãi lo lắng không biết Huyền Võ Đại Đế muốn xử tội bọn họ như thế nào.

Rồi q·uân đ·ội triều đình xuất hiện, ai nấy cũng đằng đằng sát khí, dẫn đầu hoàng quân là một đại tướng oai danh đỉnh đỉnh Đông Phương Thương Long, ông ta tay cầm Đại Đồng Kiếm tận hiển phong phạm đại tướng thần dũng.

Có điều trên mặt viên mãnh tướng này lại toát lên vẻ u uất khó hiểu. Bởi vì ông ta biết rằng cả ngàn con người dưới đây sắp phải c·hết, thân là một tướng quân việc g·iết người với ông là chuyện bình thường như cơm bữa.

Nhưng phải g·iết c·hết những người không có sức phản kháng này, tay không một tấc sắt thì thật ông ta không đành lòng. Nhưng lệnh vua đã ban xuống làm sao có thể kháng chỉ bất tuân, nếu không thi hành sẽ phạm tội khi quân mưu phản, không thể không làm.

Đông Phương Thương Long cho binh lính áp giải đám tàn binh còn đang ngơ ngác, lên một chiếc cũi lớn được thiết kế để chứa khoảng hàng ngàn người.

Chiếc tử lao này là do ba vị kiếm sư Ngạo, Thiết, Bộ thiết kế lên, nhìn gương mặt của ba người họ rõ ràng chứa đầy bi hận. Cả đời của ba đại danh sư đúc thiết này, không ngờ rằng họ lại thiết kế nên thiết lao để s·át h·ại cả ngàn người như thế này, bản thân họ không muốn nhưng lệnh vua đúng là khó trái lại.

Mấy ngàn người được nhốt vào ba thiết lao lớn, khung cảnh hỗn loạn chưa từng thấy, những tàn binh này chưa hiểu vì sao mình lại bị nhốt ở đây. Họ cũng chỉ là làm theo lệnh vua của mình mà phải cầm gươm giáo ra trận, thực chất họ cũng chỉ là người dân thường, quanh năm lam lũ chân lấm tay bùn mà thôi.

Bỗng trước mặt họ là Đông Phương Phương Thương Long tướng quân, ông ta đã phi thân lên cao đứng sừng sững điểm giữa trọng tâm giữa ba thiết lao, bên trong là người nhung nhúc vô lực không thể phản kháng.

Gió trời tứ phương thổi táp vào khuân mặt cương nghị của ông ta, tâm trạng Đông Phương tướng quân lúc này cũng rất phức tạp.

Nửa đời chinh chiến trên lưng ngựa nhưng Đông Phương Thương Long chưa từng nghĩ qua, kiếm của mình lại để làm cái việc thương thiên hại lý, tàn ác vô đạo như thế này. Trong lòng bất phẫn, nhưng ý vua khó trái chỉ còn cách làm cho nhanh gọn, để những tàn binh kia không phải chịu đau đớn xác thịt.

Đó cũng là cách tốt nhất mà ông ta có thể làm lúc này đối với họ.

Đông Phương Thương Long khẽ rút Đại Đồng Kiếm khỏi bao, lúc này mọi người mới biết vì sao mình lại bị nhốt ở đây. Tiếc gào thét hoảng loạn, tiếng van xin thảm thiết vang trời, tạo nên một thứ âm thanh thật bi thương ai oán.

Đông Phương Thương Long đứng bất động tại chỗ, ông ta trong lòng trống rỗng vô cùng. Nhưng cuối cùng ông ta cũng vẫn phải lên tiếng.

- Các binh lính nghe đây! Đông Phương Thương Long ta cũng chỉ là phụng mệnh hành sự, các người cũng đừng oán trách ta. Lão phu sẽ cho các người một c·ái c·hết nhanh gọn nhất, để không phải chịu đau đớn kéo dài.

Tiếng kiếm tuốt khỏi vỏ chói tai vang lên, đồng thời Đông Phương Thương Long cũng phi thân lên cao thế như phi long tại thiên. Trời cao phát ra một tiếng sấm vang rền như cũng phẫn nộ trước hành động tàn nhẫn vô đạo này. Trên không trung một chiêu Thiên Hạ Nhất Kiếm trong Thương Long Kiếm Quyết xuất ra.

Kiếm chiêu dày đặc như châu chấu che mặt trời, ngàn vạn kiếm khí đan xen nhau lao xuống ba chiếc thiết lao lớn. Ánh sáng lóe lên đồng thanh là tiếng kêu than thảm thiết, tạo nên thứ âm thanh não lòng vô hạn.

Con người trước khi c·hết ai cũng phát ra một thứ âm thanh kỳ lạ, có thể xem là thứ âm lực cuối cùng trong cả đời người trước khi tạ thế.

Nhưng tùy vào những c·ái c·hết khác nhau mà thanh âm phát ra cũng khác nhau, n·gười c·hết không còn gì để luyến tiếc thì ra đi thanh thản, cũng khác hoàn toàn tiếng rên cuối đời của người bị c·hết bất đắc kỳ tử. Khi người ta phát ra tiếng rên cuối cùng là lúc hồn liền khỏi xác trở về bên kia thế giới.

Âm thanh cuối cùng của cuộc đời đó hầu như người ta thường ngấm ngầm trong cổ họng mà không phát lên thành tiếng, nhưng cả hàng ngàn người cũng c·hết một lúc, thì tiếng rên lìa đời đó thực sự là khủng bố vô cùng.

Sau một chiêu Thiên Hạ Nhất Kiếm của Đông Phương Thương Long, cả ngàn oan hồn cùng một lúc thoát ra khỏi nhục thân. Bên tai ông ta nghe rõ c·ái c·hết đau đớn, giẫy giụa cùng cực của các sinh linh vô tội kia. Lời kể về tiếng rên sau cuối trước lúc lâm trung của con người, ngày trước ông ta đã được nghe qua mà chưa hình dung ra được là như thế nào.

Nhưng hôm nay vì có quá nhiều người cùng c·hết, nên tiếng rên đó gộp lại thành một thứ âm thanh ai oán, mà cả đời Đông Phương Thương Long sẽ không thể nào quên được.

Đại Đồng kiếm sắc bén vô song, lưỡi kiếm cắt ngọt đến nỗi cả ngàn người không ai kịp kêu lên một tiếng, thứ mà Đông Phương Thương Long nghe thấy chính là oán niệm c·hết oan của cả ngàn binh sĩ kia. Thân là dũng tướng chinh chiến sa trường thì c·ái c·hết ông ta đối diện không ít. Nhưng duy chỉ có lần này, sau khi g·iết người lại có cảm giác não nề oan uất. Lần đầu tiên loại phụ diện tình cảm này dậy lên trong lòng của một vị đại tướng thân kinh bách chiến.