Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Phong Vân Quyển 4

Chương 188: Lời Hứa Của Từ Phúc.




Chương 188: Lời Hứa Của Từ Phúc.

Lâu Lan Đế Điện trước ngày cử hành đại lễ hiến tế, một bầu không khí ảm đạm u ám bao trùm khắp nơi, khiến cho dân chúng hoang mang, thú vật kinh hoàng.

Từ sau khi Huyền Võ Đại Đế đóng cửa tu luyện thần công, toàn bộ đế điện bỗng nhiên bao phủ một thứ khí tiết âm u lạnh lẽo, khiến cho người ta có cảm giác bất an lo lắng.

Những thay đổi của sự vật lẫn con người này là dấu hiệu báo trước, cho một đại họa sắp sửa ập xuống nơi này.

Tại sảnh chính trên đường dẫn vào nội cung, có một người đang từ từ bước vào sâu bên trong đại điện.

khác với mọi khi cảnh vật nơi này luôn rực sáng tinh quang, tràn đầy sức sống. Còn hiện tại ở đây lại toát lên một không khí âm linh rùng rợn, sự đáng sợ bao trùm khác hẳn với những gì từng tồn tại trước đó.

Người đang bước từng bước nhẹ nhàng, điềm tĩnh trên dãy hành lang hun hút sâu thẳm trong đế điện này chính là Từ Phúc. Bước đi không chậm không nhanh, có cảm giác Từ Phúc đi mà không nghe thấy tiếng bước chân, nếu để ý kỹ thì dường như ông ta đang lâng lâng trên mặt đất, chẳng khác nào đang hư không đáp bộ vậy

Ông ta còn nhớ như in lần trước bước vào đây một lần, lần ấy ông ta được Huyền Võ Đại Đế đả thông kinh mạch, giúp bản thân đạt thành cảnh giới tối cao của Thánh Tâm Quyết.



Cũng là nơi đó mà hôm nay bước chân Từ Phúc bước tới đâu, cảm thấy không gian lãnh khốc nặng nề tới đó. Càng bước sâu vào trong thì càng cảm thấy cái lạnh lẽo của bóng tối nồng nặc, bao phủ mãnh liệt hơn khiến cho người ta dậy lên một cảm giác bất an thật sự.

Những thay đổi kỳ lạ của đế cung này, càng khiến cho Từ Phúc cảm thấy rợn người ớn lạnh. Giữa đêm hôm tịch mịch hoàng thượng lại triệu tập Từ Phúc, bắt ông ta bí mật tới đế điện như thế này. Càng khiến cho ông ta cảm thấy tâm tư nặng trĩu, trong lòng dậy lên một cảm giác hoang mang.

Linh cảm trong tâm làm ông ta hiện lên một thứ linh cảm bất tường, như sắp có một chuyện rất lớn sắp xảy ra vậy. Từ Phúc ngày trước luôn cho rằng, nếu thế gian này thật sự có thần thì người xứng đáng nhất chỉ có thể là ông ta. Con người bình thường dương thọ không quá trăm năm, còn Từ Phúc ông ta nhờ có tinh nguyên Phụng Hoàng, cùng với Thánh Tâm Quyết có thể sống cả ngàn năm.

Nhưng từ khi gặp Huyền Võ Đại Đế, người này cả về hùng tâm, trí tuệ, võ học đều hơn hẳn bản thân ông ta rất nhiều. Người xưa nói rằng ''núi cao còn có núi cao hơn'' bao năm qua Từ Phúc không tin điều này. Nhưng trước mắt với một Huyền Võ Đại Đế khí độ vương giả, bá khí ngời ngời, ông ta mới thực ngộ ra điều người xưa nói thường không bao giờ sai.

Tham vọng quyền lực sẽ khiến con người biến chất nhanh hơn, sự thay đổi của Huyền Võ Đại Đế cũng như thời vận của Lâu Lan Quốc sắp đến chỗ suy tàn, một người sống lâu năm kinh nghiệm trải đời vô số như Từ Phúc, sao mà có thể không nhận ra được chứ.

Quả nhiên cánh cửa Đế Vương Phòng là nơi an tọa của Huyền Võ Đại Đế mở ra, không khí lạnh trong đó như được giải thoát ào ào tuôn ra ngoài.

Khí lạnh làm cho Từ Phúc cũng cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, ông ta nhận ra tim đập mạnh, mồ hôi lạnh cũng tuôn ra khiến bản thân thấy khó hiểu, lẽ nào ông ta đang sợ hãi.



Một người tu luyện Thánh Tâm Quyết cũng chuyên về hàn khí, nhưng quả thật sự lạnh lẽo nơi đây còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của ông ta. Trong lúc suy nghĩ mông lung thì Từ Phúc chợt phát hiện có giọng nói cất lên bên tai.

- Từ Phúc ông đã đến rồi à?

Giọng nói trầm âm nhưng pha chút nặng nề, kèm theo sau là một hơi thở dài khó nhọc, nhưng cũng không kém đi áp lực của sự uy nghiêm vương giả. Phía trước là một bức rèm pha màu tro lạnh, bên trong là một bóng đen to lớn đang ngồi sừng sững như núi và yên lặng như đáy ngục vậy.

Để chấn an tinh thần vì những cảm xúc khó hiểu đang dậy lên trong lòng, Từ Phúc liền cất tiếng hành lễ.

- Bệ hạ vạn tuế! Không biết khuya thế này rồi hoàng thượng cho gọi hạ thần đến không biết có gì căn dặn?

Từ Phúc đứng cách xa tấm rèm hơn năm trượng chắp tay khấu đầu hành lễ, rồi yên lặng chờ đợi trong sự thấp thỏm bất an. Chỉ nghe thấy bên trong truyền ra một giọng nói mang khí độ trầm trọng.

- Từ Phúc à! Trẫm đã lâm trọng bệnh, ngày mai khi dùng Tam Khí Quy Nhất, cần phải nhờ khanh giúp đỡ rất nhiều.



Nghe giọng nói Từ Phúc cũng đoán ra Huyền Võ Đại Đế không được khỏe, khác với mọi ngày từ đi đứng đến xuất ngôn đều vững trãi uy lực. Dù đã nhận ra điểm bất thường nhưng Từ Phúc vẫn cố gắng giữ nét mặt bình tĩnh nhất, ông ta ôm quyền nói:

- Muôn tâu bệ hạ! Hạ thần nhất định sẽ tận lực, nhưng có điều Tam Khí Quy Nhất cần phải người có công lực cực cao. Đông Phương Thương Long Tướng Quân hay Tiếu Thừa Tướng, nội công hai người họ đều hơn hạ thần rất nhiều.

Từ Phúc có ý thăm dò tâm ý của người bên trong bức rèm, vì từ lúc đứng đây ông ta luôn cảm thấy nơi này càng âm u đáng sợ hơn rất nhiều, so với lúc ông ta mới đặt chân vào đây. Lúc ngày người bên trong lại nói vọng ra.

- Muốn hoàn thành Tam Khí Quy Nhất thì trẫm cần sự trợ lực từ Thánh Tâm Quyết của ngươi.

Lúc này Từ Phúc đã hiểu ra vấn đề, đó chính là Thánh Tâm Quyết của mình có thể khiến người bệnh khỏi bệnh, thậm chí có thể cải tử hoàn sinh, đúng là ngoài ông ta ra thì không ai có thể giúp được Huyền Võ Đại Đế hoàn thành Huyền Thiên Võ Quyết được.

- Hoàng thượng yên tâm, ngày mai hạ thần sẽ cố gắng hết sức mình.

Từ Phúc ôm quyền khấu đầu tạ lễ, ông ta đã hứa sẽ giúp hoàng đế hợp nhất ba đại thần công là Thất Nghịch Hàn Thiên Kiếp, Vô Tướng Phá Nguyên Khí và Vô Cầu Dịch Quyết thành một bộ thần công vô địch thiên hạ.

Nghe thấy vậy người bên trong tỏ vẻ hài lòng nói:

- Rất tốt! Bây giờ trẫm chỉ có thể tin tưởng một mình khanh mà thôi.

Từ Phúc vái chào một cái thật dài, nhưng trong lúc đó ông ta khẽ ngẩng đầu, vận thiên lý nhãn trong võ học mới luyện thành của mình nhìn sâu vào trong bức rèm. Một cơn gió đen thổi qua, trước mắt Từ Phúc thoáng hiện hình bóng của một người to lớn dị thường, đôi mắt đỏ ngầu lóe hung quang tà dị. Tia nhãn quang kinh kh·iếp bắn tới khiến Từ Phúc sợ hãi co rúm cả người, không dám đối diện trực tiếp. Ông ta nhanh chóng dùng hành động cúi đầu thối lui, để tránh đi tia nhìn đáng sợ ấy.