Chương 159: Đóa Hoa Đại Mạc Lộ Như Nguyệt
Một luồng kình lực cực mạnh hất Hiểu Vũ văng mạnh về phía vách đá đằng trước, bị chúng liền hai chiêu lăng lệ, thân thể yếu ớt của nàng làm sao chịu đựng được sự va đập tiếp theo này.
May thay vừa lúc nàng sắp va vào đống quái thạch lô nhô trong sơn động, thì một vật mềm mại nào đó đã kịp đỡ lấy thân thể yếu ớt của nàng.
Thì ra vật đó chính là áo choàng của Bộ Kinh Vân, ngay lúc nàng b·ị đ·ánh vào vách đá, ông ta đã sử kình điểu khiển áo choàng vải của mình kịp thời đỡ lấy cô gái đáng thương.
- Ha ha! Bộ Kinh Vân ngươi ngàn dặm tới đây chỉ vì đứa nghiệt chủng này đúng không. Hôm nay bổn tọa sẽ g·iết c·hết nó trước mặt của ngươi.
Nguyệt Long cất tiếng cười điên dại rồi cũng lợi chảo quán đầy hàn kình vồ tới chỗ hai mẹ con Hiểu Vũ. Sát khí tỏa ra mãnh liệt đúng là một sát chiêu hãi người, Bộ Kinh Vân muốn ứng cứu lúc này cũng lực bất tòng tâm.
Lẽ nào kết cục con của Bộ Thiên lại thảm thương như thế. Đương nhiên không phải, đứa bé này có mệnh cách kỳ lạ, dù là trong bất kỳ hiểm cảnh nào cũng sẽ có quý nhân phù trợ, hoá hiểm thành an.
Đúng vậy, ngay lúc ấy một tiếng “phập” vang lên, năm ngón tay gân guốc khô quắt của Nguyệt Long lại một lần nữa ngập trong máu đỏ.
Nhưng đó không phải là máu của đứa trẻ, cũng không phải của Hiểu Vũ.
Nếu vậy thì máu này là máu của ai?
Chỉ thấy nét ngỡ ngàng hiện ra trên mặt của Nguyệt Long khi thấy người đứng ra đỡ chiêu là người đó.
- Ông... ông tại sao lại làm thế?
Ạnh em nào quan tâm đến tác phẩm nhớ vào Group Phong Vân Thiên Thu Đại Kiếp theo dõi tất cả các chương nhé, tuyệt đối không ủng hộ bọn ă·n c·ắp mà phụ sự tâm huyết của tác giả nha.
Người vừa chúng một huyết kiếp chảo sâu tận vào lồng ngực kia là một người đàn ông cao lớn. Kỳ lạ là trúng phải một chiêu cực nặng người đó lại không phản kháng, cũng không nổi giận. Trên gương mặt ông ta chỉ hiện lên một sự bao dung khó tả. Bàn tay đầy máu khẽ run run đặt lên kiếp chảo của Nguyệt Long rồi nghẹn ngào nói.
- Bà dừng lại được chưa? Hiểu Vũ nó là con bà, con của chúng ta.
Lời nói của ông ta nghe qua thì rất chậm rãi ôn hòa, nhưng ẩn sâu trong đó là một bí mật kinh động trời đất. Một hồi ức mà có lẽ cả đời này Nguyệt Long sẽ không thể nào quên, cho dù là không nói đến đi chăng nữa thì đó vẫn là một sư thật không thể nào phai mờ đi trong tâm trí của hai người.
Nguyệt Long các chủ của Thương Thiên Các, tên thật là Lộ Như Nguyệt. Có thể rằng khi nhìn vào dung mạo gớm ghiếc như cô hồn dã quỷ của bà ta, sẽ không ai ngờ được rằng, khi còn trẻ bà ta cũng là một tuyệt đại mỹ nhân, nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành.
Nếu Trung Nguyên lưu truyền giai thoại về hai tỉ muội Đại Kiều, Tiểu Kiều là hai nàng tiên hạ thế. Thì Đại Mạc xa xôi, nơi mà chỉ có các cồn cát mênh mông ấy, cũng có hai người con gái mang vẻ đẹp phong hoa tuyệt đại.
Như Nguyệt, Như Yến là người của Lộ thị gia tộc, một trong những bộ tộc có thế lực nhất nhì trong tộc bang Đại Mạc. Khác với vẻ đẹp sắc sảo mặn mà của sư muội Lộ Như Yến, Lộ Như Nguyệt mang vẻ đẹp đằm thắm nhu mì, khiến nam nhân vừa trông thấy nàng đã nguyện vạn kiếp chờ mong.
Hai tỉ muội lớn lên trong biển cát vàng Đại Mạc, họ như hai viên dạ minh châu long lanh không tì vết. Khi hai nàng đang trong tuổi xuân xanh, thì Lộ Như Yến đem lòng yêu Lam Hùng của bộ tộc Lam Thị. Nhưng Lam Hùng vì gây dựng sự nghiệp Lam Nguyệt Tông đã ruồng bỏ Như Yến, đau khổ vì phụ tình nghe nói nàng đã phát điên rồi m·ất t·ích không rõ dấu vết, thương thay cho phận hồng nhan bạc mệnh.
Lộ Như Nguyệt khi đó đang tuổi đôi mươi nhan sắc như hoa như ngọc. Nàng so với muội muội đúng là mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười. Lúc ấy có hai chàng trai của Nhất thị gia tộc rất để ý đến nàng.
Nàng rất yêu quý bản thân, và tự hào về nhan sắc trời ban của mình. Lộ Như Nguyệt thường soi mình trước gương, trải tóc, cài trâm tỉ mỉ gọn gàng. Nàng nghĩ rằng lang quân tượng lai của mình, phải là một người tài hoa tuấn tú, anh minh thần võ.
Huynh đệ họ Nhất luôn để ý tới nàng, Nhất Đại Đồng là đại ca còn em trai chính là Nhất Uyển Hồng.
Vì hai gia tộc Lam thị và Nhất thị có giao hảo tương đối tốt, nên huynh đệ họ Nhất cũng có nhiều thời gian qua lại với nàng nhiều hơn.
Nhất Đại Đồng thân thể yếu nhược nhưng lại giỏi về âm nhạc, thường hay dùng nhạc khúc để làm nàng vui. Nhị đệ Nhất Uyển Hồng thì thân hình cao lớn khôi vĩ, tính khí cuồng nhiệt.
Hai huynh đệ như hai thái cực khác nhau, nhưng ở hai bọn họ lại có một điểm chung, đó là họ đều rất mực yêu thương Lộ Như Nguyệt.
Nhưng trái tim của nàng chỉ có một, sao có thể cùng một lúc chao cho những hai người đàn ông. Nàng chỉ có thể chọn lựa một người duy nhất trong số hai bọn họ mà thôi.
Lộ Như Nguyệt lúc này tuổi xuân phơi phới, nàng còn đang mơ những giấc mơ lãng mạn phiêu bồng. Cứ mỗi tối nàng lại thơ thẩn một mình nhìn ra cửa sổ, giương đôi mắt nhung huyền ngắm nhìn những ngôi sao lấp lánh trên cao.
Cứ mỗi lần như thế lại có tiếng nhạc khúc vang lên, như thúc dục trái tim nàng trở nên cuồng nhiệt. Nàng yêu khúc nhạc đó, trái tim nàng cũng đã dành cho chủ nhân của nhạc khúc chan chứa yêu thương này.
Cứ mỗi lần nghe tiếng nhạc khúc ấy vang lên, là Lộ Như Nguyệt lại trốn khỏi nhà ra sau núi. Ở đó có một nam nhân đã đứng sẵn ở đó chờ nàng, chủ nhân của nhạc khúc ấy là Nhất Đại Đồng.
Và cứ thế mỗi khi Nhất Đại Đồng thổi lên nhạc khúc là như một ám hiệu riêng của hai người, Lộ Như Nguyệt lập tức tới gặp chàng.
Thời gian cứ thế trôi đi vài năm sau, Lộ lão gia mắc trọng bệnh rồi q·ua đ·ời, sư muội Lộ Như Yến thì m·ất t·ích nên Lộ Như Nguyệt phải thay cha lên nắm giữ đại quyền trong gia tộc.
Trước lúc lâm trung Lộ lão gia mới tiết lộ cho nàng biết một bí mật động trời, rằng Lộ gia của nàng kỳ thực là con cháu của một vị vua bá đạo trong truyền thuyết Đại Mạc đó là Huyền Võ Đại Đế.
Phụ thân nàng cũng ký thác trách nhiệm phục quốc lên vai nàng, chính nàng cũng đã hứa với cha sẽ dẫn dắt Lộ thị trùng trấn thanh uy, gây dựng lại đế nghiệp của tổ tiên.