Chương 158: Hậu Nhân Của Bộ Gia
Sau tiếng quát cay nghiệt từ trong làn bụi cát Nguyệt Long hiện ra như mẫu Dạ Xoa giáng thế trông thật đáng kinh sợ.
Còn Bộ Kinh Vân thấy bóng đen b·ị đ·ánh ngã trước mắt của mình đang từ từ bò dậy, bên cạnh người ấy có một vật gì đó giống như là một loại nhạc cụ rơi ra.
Không nghi ngờ gì nữa, chính người này đã dùng thứ nhạc cụ kỳ lạ kia, dẫn đường cho Bộ Kinh Vân thoát ra khỏi Mê Cung.
Vừa ngồi dậy được người đó đã nhìn về phía Nguyệt Long mà cất tiếng với chất giọng rất bi thương.
- Mẫu thân! Con xin lỗi. Ông ấy là cha của Bô Thiên ca. Con không thể nhẫn tâm nhìn ông ấy bị hãm hại.
Người áo đen khóe miệng tươm máu đang ngồi dậy một cách nặng nề kia, nàng chính là Hiểu Vũ con gái của Nguyệt Long.
Bây giờ thì Bộ Kinh Vân đã hiểu, người thổi nhạc khúc hôm qua chính là Hiểu Vũ. Nhưng mẫu thân của nàng đang muốn đối phó với Bộ Kinh Vân, còn nàng thì lại âm thầm giúp đỡ cho kẻ địch, như vậy chẳng phải là tạo phản hay sao.
Vết máu từ trên trán chảy dài xuống chiếc cằm thon gọn thành những sợi huyết tơ, Hiểu Vũ trông thật đáng thương. Rõ ràng Nguyệt Long trong lúc tức giận đã hạ thủ không nhẹ.
Tuy không hề có ý muốn Hiểu Vũ giúp đỡ, nhưng thấy nàng trong hoàn cảnh khổ sở như vậy, Bộ Kinh Vân cũng không dấu được một tia cảm kích gợi lên trong ánh mắt.
Bây giờ thì Bộ Kinh Vân đã hiểu vì sao con trai ông ta Bộ Thiên lại chọn cô gái này. Bởi vì nàng mang vẻ đẹp hoang dã của Đại Mạc, lại có tấm lòng mênh mông như biển cát. Trong lúc Hiểu Vũ đang cố gắng đứng dậy thì có một tiếng rên khe khẽ cất lên.
"Óe óe"
Nhìn kỹ thì tay nàng còn đang bế một đứa nhỏ, nó nhất định là đứa trẻ mà Bộ Kinh Vân ngàn dặm tới đây để tìm về.
Nhìn đứa bé kháu khỉnh ánh mắt to tròn, cảm giác huyết thống dâng lên trong lòng, Bộ Kinh Vân không dằn lòng được liền nói.
- Nó là con của Bộ Thiên?
Hiểu Vũ mái tóc rối bời cùng khóe mi ngấn lệ quay lại nhìn ông ta khẽ nói.
- Vâng! Nó đích thị là cháu ruột của người.
Vậy là Bộ Kinh Vân cô độc kia đã không còn cô độc nữa rồi. Ông ta đã có cháu, Bộ gia đã có người kế thừa hương hỏa. Dù đã biết trước nhưng Bộ Kinh Vân vẫn không thể tưởng tượng được cuộc gặp gỡ này lại xúc động đến thế.
Tim bất khốc của tử thần khi đối diện với ánh mắt trẻ thơ hồn nhiên kia đã như muốn tan chảy ra. Ông ta rất muốn tiến đến ôm lấy nó một cái, ông ta thầm nghĩ Bộ Thiên trên trời chắc cũng đang vui mừng.
Đứa trẻ này ánh mắt kiên nghị lạ thường, dù là một người trưởng thành cũng không đủ dũng khí để nhìn trực tiếp vào Bộ Kinh Vân. Nhưng đứa trẻ này lại dám, khuôn mặt lấm lem vì bụi cát cũng không thể làm mờ đi nét cương nghị trên gương mặt nó.
- Hừ! Hiểu Vũ không ngờ ngươi lại dám vì tên tiểu tử đó mà phản bội lại ta. Ta cho ngươi biết thật ra ta chỉ lợi dụng ngươi thôi. Sở dĩ ta cho tên tiểu tử Bộ Thiên gần gũi ngươi để ngươi có con với nó. Sau đó ta sẽ b·ắt c·óc con của ngươi, dụ Bộ Kinh Vân đến đây để thực hiện kế hoạch vĩ đại của ta.
Thì ra tất cả là một màn kịch do Nguyệt Long tạo ra, và Hiểu Vũ là một con cờ do chính bà ta sắp đặt.
Anh em đang đọc truyện Phong Vân Thiên Thu Đại Kiếp, nếu như yêu thích và ưu ái ủng hộ, thì vào Group Phong Vân Thiên Thu Đại Kiếp để đọc tất cả các chương, được cập nhật liên tục nhé. Tránh vào đọc ở nhưng trang của bọn ă·n c·ắp, như thế là phụ tâm huyết của tác giả lắm đấy.
Nghe được những lời tàn nhẫn này từ chính miệng mỗi thân của mình, Hiểu Vũ làm sao mà không đau lòng được chứ, nàng nghẹn ngào quay sang thủ thỉ với mẹ của mình.
- Mẫu thân! Chẳng phải người luôn tán thành mối lương duyên giữa con và Bộ Thiên đại ca hay sao?
Nghe con gái nói như vậy, Nguyệt Long chỉ khẽ cười lớn một cách điên dại và nói:
"Không bao giờ! Ta chỉ lợi dụng ngươi và tên tiểu tử đó để dụ cha của nó đến đây thôi. Thật ra ta chưa bao giờ coi ngươi là con của ta. Nếu ngươi sinh ra là con trai thì Lộ Như Nguyệt ta đã không phải chịu khổ nhục gánh vác trọng tránh khôi phục đế quốc nặng nề này. Không phải luyện cái thứ võ công c·hết tiệt đó để khiến dung nhan người không ra người quỷ không ra quỷ kia".
Nguyệt Long nói dứt lời thì đưa tay kéo bỏ lớp áo trên đầu xuống, hiện lộ ra một dung nhan xấu xí đáng sợ vô cùng. Da mặt khô quắt, hai gò má hõm sâu, trông không khác gì một trái dưa héo quắt lại thật gớm giếc.
Hiểu Vũ nhìn thấy mặt thật của mẹ ruột còn không khỏi động rung nói chi đến người khác, có vẻ bà ta đã sống với sự khổ tâm này từ rất lâu rồi.
- Mẫu thân! Dù thế nào thì người vẫn là mẫu thân của con.
Hiểu Vũ tay ôm đứa bé lê lết khóc lóc trên nền đất trông thật đáng thương.
- Không! Ta không cần đứa con phản bội như ngươi. Hôm nay ta phải thanh lý môn hộ với đứa con phản nghịch này.
Nguyệt Long vừa nói trong bộ dạng điên cuồng, bà ta rốt cuộc có phải muốn g·iết con gái của mình hay chăng.
Chỉ thấy Hiểu Vũ run lên bần bật, thân thể như muốn gục ngã xuống.
Kỳ lạ thay đứa trẻ trong tay nàng khi trông thấy bộ dạng gớm giếc của Nguyệt Long, thì nó lại không hề cảm thấy sợ hãi. Ánh mắt nó như tấm gương chiếu xuyên thấu tâm can của người đối diện.
Tiếp xúc ánh mắt ấy càng khiến Nguyệt Long đang bấn loạn lại càng điên loạn hơn.
- Nhìn ta ư? Ta xấu xí lắm phải không? Đáng sợ lắm phải không? Đây là nghiệt chủng của ngươi và tên tiểu tử đó. Vì nó mà ngươi cả gan phản bội lại ta, hôm nay ta phải g·iết c·hết nó.
Nguyệt Long đã phát điên, khi đối diện với ánh mắt đứa nhỏ, bà ta cảm thấy như nó đang chê bai sự xấu xí ghê rợn của mình. Giống như đang nhìn một con yêu quái chứ không phải là một con người. Bà ta tâm lý điên loạn vừa cười vừa gầm rú, vung tay t·ấn c·ông đứa bé trong lòng Hiểu Vũ.
Cảm nhận đứa trẻ sắp gặp nguy hiểm, Bộ Kinh Vân định lao lên ngăn cản. Nhưng cảm thấy cánh tay trái đau nhói, từng mảnh Tướng Tà sắc nhọn đã đâm mạnh vào tay ông ta, cũng ngăn cản luôn ý định muốn lao tới trước cứu cháu của Bộ Kinh Vân.
Ngay lúc đó một tiếng "phập" vang lên, năm móng vuốt nhọn hoắt của Nguyệt Long đã cắm chặt vào da thịt. Kẽ các ngón tay đã có máu tươi phun ra, rõ ràng là một chiêu này đã đắc thủ.
Cùng lúc ấy một luồng máu tươi khác đã thổ lên người của Bộ Kinh Vân. Là máu của Hiểu Vũ, thấy tính mạng con trai bị đe dọa, trong sát na không còn cách nào khác nàng bèn quay lưng hứng chọn một trảo tàn khốc của Nguyệt Long.
Một chiêu cực mạnh từ Thất Nghịch Hàn Thiên Kiếp, hàn kình thấu vào trong tim khiến Hiểu Vũ vô cùng đau đớn. Nhưng nỗi đau thể xác sao thấm bằng nỗi đau tinh thần.
Nàng vẫn luôn nghĩ mẫu thân mình vì gây dựng cơ nghiệp tổ tiên, mà luyện thiên âm tà công khiến dung mạo bị hủy hoại. Nhưng không ngờ bà ấy đến con ruột của mình cũng không quan tâm, bà ấy thực sự đã phát điên rồi.