Chương 117: Phá Quân Quyết Đấu Bộ Kinh Vân 1
Vẫn nói cuộc đời là một cuộc tranh đấu, thì ông ta đã dùng hết nửa phần đời trước của mình để tranh đấu rồi. Cuộc đời thăng trầm, ngọt đắng, vinh hiển, tối tăm, tất cả mọi bi ai nhân thế ông ta đều đã từng nếm trải qua.
Hai mươi năm trở lại đây ông ta đã hạ quyết định rửa kiếm phong đao, mọi tham vọng bá niệm năm xưa cũng đã vùi trôn vào dĩ vãng.
Một con sói chỉ đáng sợ khi nó còn hung tính, ông ta giờ đây vẫn là một con sói, nhưng là một con sói già lặng lẽ.
Nhớ năm xưa Phá Quân nhất đao thành danh, dương kiếm lập vạn, một mình một đao một kiếm tung hoành giang hồ, tận hiển bản sắc một cự nhân thứ thiệt.
Nhưng sau trận thảm bại trong tay của Đông Doanh Đệ Nhất Đao Hoàng Ảnh, cùng với thân mang trọng thương còn bị những kẻ thù trước đó ông ta gieo oán t·ruy s·át. Trong lúc cận kề với c·ái c·hết, Phá Quân lại được Bộ Kinh Vân nhường cho một hạt chân nguyên mà thoát được bàn tay thần c·hết.
Cuộc đời luôn tồn tại những thứ bất ngờ, người mà ta tin tưởng có thể là người đâm lén ta sau lưng, còn người ta ganh ghét biết đâu lại là một người bạn tốt. Phá Quân ngàn vạn lần không thể ngờ Bộ Kinh Vân lại nhường cho ông ta phần chân nguyên của y, tử thần đã phải đánh đổi cả mạng sống mới dành được hạt long nguyên này.
Đó là điều cả đời Phá Quân không quên, ông ta luôn âm thầm ủng hộ cho Bộ Kinh Vân ngay cả khi giang hồ phản đối lại quyết định của tử thần.
Tuyệt lộ phùng sinh đã khiến cuộc đời Phá Quân rẽ sang một hướng đi khác, nói chính xác là những gì mà ông ta đang có trong hiện tại, cũng chính là được Bộ Kinh Vân đem cho. Phá Quân đích thực là còn mang nợ Bộ Kinh Vân một món nợ ân tình, một mạng sống cả đời này cũng không thể đền đáp.
Từ khi đó đến nay hai người chưa một lần nào đối đầu với nhau, Phá Quân trong thâm tâm vẫn coi Bộ Kinh Vân là ân nhân cứu mạng đối với mình. Bộ Kinh Vân từ trước tới nay vẫn luôn xem trọng Phá Quân, nên trong mật thất của Bất Diệt Lam Môn mới đề nghị ông ta ra tay giúp Thần Phóng đóng Hoạt Khí Chi Môn. Mục đích là ngăn chặn Đại Nhật Huyết Hải luyện thành tầng chí cực của thần công Thiên Cực Khí Hải.
Bộ Kinh Vân làm việc tuy độc bộ độc hành, nhưng y cũng là kẻ đương cơ lập đoán có ý tưởng rõ ràng của riêng mình. Nhưng hôm nay Phá Quân đã tận mắt chứng kiến Bộ Kinh Vân ra tay g·iết người, thủ đoạn tàn độc khác hẳn với tử thần cao ngạo trong suy nghĩ của ông ta.
Não tương của Thụ Ốc Lão Tổ đã vương đầy thảm cỏ, một c·ái c·hết thảm liệt vô cùng. Không những thế Bộ Kinh Vân còn muốn g·iết luôn cả Phá Quân để diệt trừ đầu mối.
Trong thâm tâm Phá Quân vẫn luôn nhớ tính mạng này nhờ có Bộ Kinh Vân mà giữ được, ông ta có thể không tiếc hoàn trả cho ân nhân. Nhưng trả như thế nào, c·hết như thế nào mới là điều cần phải bàn tới.
Đằng này Bộ Kinh Vân trước mắt hành động ngụy dị, lại muốn g·iết ông ta bằng thủ đoạn không quang minh chính đại gì cả. Phá Quân tuy tâm tranh bá không còn, nhưng tâm cường giả thì không hề vơi đi.
Phá Quân cũng là người tâm cao khí ngạo, trước giờ chưa từng lẩn tránh bất kỳ một sự khiêu chiến nào. Nay Bộ Kinh Vân giọng điệu ngạo mạn như coi thường bản lĩnh của mình, cho dù là ân công của mình đi nữa thì Phá Quân cũng không thể nào mà không ra tay.
Phá Quân ánh mắt hung ác cùng chiến ý nồng đậm đã trở lại, sau mấy mươi năm hôm nay người ta mới nhìn thấy sát khí hung tợn từ trong chiến lang kiêu mãnh này. Phá Quân lầm lỳ thở ra một câu quyết tuyệt.
- Bộ Kinh Vân! Người dùng thủ đoạn tàn độc như thế thật khiến lão phu thất vọng. Hôm nay nếu muốn g·iết ta thì còn phải xem bản lĩnh của ngươi.
Phá Quân vừa nói vừa thầm đề cao chân khí khắp toàn thân, hai tay trở ra đề khí đã hoá hình Tham Lang Thiên Nhẫn, hai binh khí thành danh một thời của ông ta.
Bộ Kinh Vân nhìn thấy khí thế cường giả đã trở lại trong ánh mắt của Phá Quân thì lại cảm thấy sảng khoái, hắn chỉ cười khẩy mà nói:
- Phá Quân! Năm xưa ông cũng là một ma đầu g·iết người không gớm tay. Hôm nay lại nói chuyện đạo nghĩa trước mặt ta không phải là đáng cười lắm sao?
Bộ Kinh Vân nói đúng, Phá Quân nửa đời trước g·iết người vô số, không việc ác nào không làm. Nay mở miệng nói đạo lý quả thật không phù hợp chút nào.
Người ta một đêm thành ma thì cũng có thể một ngày thành phật, Phá Quân có thể từ ma hướng thiện một phần cũng do được Bộ Kinh Vân cảm hoá. Con người sinh ra vốn ai cũng lương thiện cả, là do cuộc sống môi trường và hoàn cảnh làm người ta thay đổi đi mà thôi.
Trước mắt giờ đây không phải là lúc tranh luận chuyện thiện ác, cái mà hai cường giả nhất định phải làm lúc này là chiến đấu.
Chỗ Phá Quân đang đứng kình lực làm cây cỏ nghiêng rạp qua một bên, còn chỗ Bộ Kinh Vân đứng khói đen tỏa ra mãnh liệt, làm cho ngay cả Phá Quân cũng không thể nhìn thấy rõ mặt của y.
Chỉ thấy cây cỏ trong bán kính một trượng xung quanh Bộ Kinh Vân, chỗ khí đen đi qua cây cỏ c·hết héo, sự sống bị hủy diệt toàn bộ.
- Phá Quân! Ông đã già rồi, làm sao phải đối thủ của ta nữa. Cam chịu thất bại đi.
Bộ Kinh Vân tuy nói nhưng không hề tiến lên, dường như y cũng đang muốn giữ một khoảng cách nhất định với Phá Quân.
Thân hắn tỏa ra khói đen nghi ngút, chân thân lúc ẩn lúc hiện khiến người ta khó trông thấy dung mạo được rõ ràng.
- Từ lâu lão phu đã không còn có được đối thủ xứng tầm. Hôm nay chúng ta phân cao thấp cũng tốt, để xem sau hai mươi năm ngươi tiến cảnh đến bao nhiêu rồi. Xem chiêu.