Chương 116: Giết Phá Quân
Vừa tới nơi Phá Quân đã quắc mắt nhìn thì phát hiện thân ảnh của ba người, trong đó hiện trường có vẻ giống như là hai người đang vây đánh một người. Có điều là cái người bị hai người kia hợp công lại ung dung đối phó rất nhẹ nhàng mà không có một phần khó nhọc nào.
Khi Phá Quân vừa tới nơi thì trận chiến cũng đã ngã ngũ, chỉ thấy hai người hợp lực kia là một đứa trẻ khoảng mười lăm tuổi và một lão nhân thân hình thấp bé tuổi cũng đã lớn. Vết đao kiếm lưu lại đan xen trên mặt đất dày đặc, xem ra hai người đã dốc cạn tu vị vào trận chiến, nhưng đối thủ quá mạnh vượt ra khỏi năng lực phản kháng của hai người họ.
Phá Quân nhìn sang cao thủ kia chỉ thấy toàn thân y phát khói đen nghi ngút, áo choàng tung bay như bàn tay quỷ dữ đang nhe nanh giương vuốt ngụy dị vô cùng. Chỉ thấy tay của kẻ đó đã bóp chặt lên đầu của lão nhân thấp bé nọ, y khẽ thổ kình là lão nhân này sẽ c·hết ngay tức khắc. Bên tai Phá Quân còn nghe rõ tiếng của một đứa bé thét lên trong sự đau đớn tột cùng.
- Tà nhất định không thể thắng chính, ta không tin chính đạo chúng ta có thể bại.
Đứa bé tuy tuổi nhỏ nhưng ngữ khí quật cường, nó đang nằm úp mặt trên nền đất phía bên là thanh đại đao màu xanh lục, rõ ràng là đang bị trọng thương nghiêm trọng.
Toàn thân không còn chút lực phản kháng, ngay cả sức lực ngửa mặt lên nhìn sư phụ lần cuối nó cũng không có. Nước mắt từ hai khóe của hài tử này chảy ra ròng ròng, có lẽ vì nó đã cảm nhận thấy được hôm nay sẽ là ngày c·hết của hai thầy trò.
Lão nhân kia thì đang bị kẻ đó bóp c·hặt đ·ầu nâng lên cao, ánh mắt của lão cũng đã mờ mịt đi rồi, đủ thấy chẳng còn năng lực chiến đấu tiếp nữa. Nhưng trước lúc c·hết trong lòng vẫn còn lo lắng không nguôi, lão bèn dùng chút sức tàn của mình lớn, hy vọng có thể đánh động tâm lý cho một người mà lão cực kỳ yêu quý.
- Chánh nhi! Đừng lo cho ta mau chạy đi. Bộ Kinh Vân muốn trừ đi thế lực chính đạo chúng ta để độc bá giang hồ. Con mau chạy đi đừng lo cho ta.
Thì ra hai người một già một trẻ kia là Thụ Ốc Lão Tổ và đệ tử của ông ta Diệc Chánh bang chủ của Phi Dực Bang.
Mặc dù đã nghe thấy lời trăng trối tuyệt vọng của Thụ Ốc Lão Tổ, kẻ lãnh khốc kia vẫn không có một tia thương cảm nào, hắn chỉ lạnh lùng thở ra một tiếng tàn nhẫn.
- Kẻ nào chống đối lại Kinh Vân Đạo đều phải c·hết.
Dứt lời hắc y nhân vận kình bóp mạnh một cái khiến cho sọ đầu của Thụ Ốc Lão Tổ lập tức vỡ nát, não tương bắn ra xung quanh thật là một cảnh tượng hãi hùng, dưới trọng chưởng kinh kh·iếp thì n·ạn n·hân c·hết ngay tại chỗ. Tử thương diễn ra cực kỳ thê thảm cho thấy kẻ ra tay rất mực tàn ác, mọi chuyện khủng bố ấy diễn ra ngay trước mắt Phá Quân.
Cái đầu của Thụ Ốc Lão Tổ bị bóp nát ra như quả dưa hấu, không những thế hai con mắt như hai hòn bi ve được kình lực dẫn động bắn thẳng về phía người mới tới là Phá Quân.
Nội kình cực mạnh tỏa ra khiến một người kinh nghiệm lâm trận phong phú như Phá Quân cũng phải bất ngờ. Nhưng với bản lĩnh kinh nhân tuyệt thế của bản thân, Phá Quân có thể cản đỡ một chiêu này không khó.
Ông ta khẽ vung tay dùng chưởng thay thế kiếm gạt phăng hai con mắt của Thụ Ốc Lão Tổ qua một bên. Chòng mắt do có kình lực hùng hậu quán vào nên dù đã b·ị đ·ánh đổi hướng đi nữa, xung lực bá đạo vẫn đánh gãy mấy cây lớn xung quanh.
Trước mắt Phá Quân là một người toàn thân phát ra hắc khí nồng liệt, áo choàng bay trong gió như ma trảo hung ác muốn nuốt trọn cả ngàn vạn chúng sinh. Đương nhiên dù cho hắc khí đậm đặc chấn nh·iếp tâm phách người khác, vẫn không thể đủ để uy h·iếp đến siêu cấp cường giả như Phá Quân.
Mặc dù trời đất bị nhấn chìm trong hắc vân kinh hoàng nhưng Phá Quân vẫn đứng vững như bàn thạch. Ông đa đang lặng im quan sát đối thủ trước mặt, trông giáng người thì có vẻ như vô cùng quen thuộc. Phá Quân cuối cùng cũng phải thốt lên một câu kinh ngạc.
- Bộ... Bộ Kinh Vân là ngươi?
Phá Quân và Bộ Kinh Vân có giao tình nhiều năm khá tốt, mạng của ông ta nói cho cùng cũng là do Bộ Kinh Vân cứu về. Hôm nay tận mắt nhìn thấy Bộ Kinh Vân một chưởng bóp nát đầu Thụ Ốc Lão Tổ, thủ đoạn tàn độc khiến ông ta không dám tin vào mắt của mình.
Chỉ thấy trong làn khói đen nồng nặc ẩn hiện một nụ cười kinh dị hung ác.
- Hê! Ra là Phá Quân hả? Hôm nay kẻ nào nhìn thấy việc làm của ta thì đừng hòng sống.
Hoá ra kẻ vừa ra tay s·át h·ại Thụ Ốc Lão Tổ, đả thương Diệc Chánh không phải ai khác lại chính là Bộ Kinh Vân. Hoàng hôn đỏ ối phía chân trời, ánh sáng yếu ớt xuyên qua nụ cười nham nhở tàn độc của Bộ Kinh Vân.
Phá Quân trước bất ngờ sau kinh ngạc tột độ, không ngờ Bộ Kinh Vân mà ông ta quen biết lại là kẻ độc ác táng tận lương tâm đến như thế. Kinh ngạc chuyển thành phẫn nộ, cộng thêm Bộ Kinh Vân còn muốn g·iết cả mình để diệt khẩu. Phá Quân đã không dằn được nộ ý trong tâm, đã nộ lại càng phẫn nộ hơn. Lão trợn mắt về phía Bộ Kinh Vân hét lớn như xé toạc không gian.
- Được lắm! Muốn g·iết cả ta à? Bộ Kinh Vân nghe đây năm xưa người hoàn toàn không có đủ khả năng này. Hiện tại chúng ta thân đều có Long Nguyên công lực đại tiến. Để lão phu xem sau bao nhiêu năm ngươi có bao nhiêu bản lĩnh. Xem chiêu.
Phá Quân đã nổi dận, con sói hung ác nhất giang hồ đã nổi giận, bấy nhiêu năm không dụng đến đao kiếm thì thực lực của ông ta đã ở cảnh giới nào. Cả hai đều kế thừa diệu dụng của chân nguyên rồng, đều là cường giả đỉnh phong trong thiên hạ. Trận chiến này ai sẽ là kẻ chiến bại đây.
Mời các bằng hữu cùng đón xem chương sau để biết thêm chi tiết,