Chương 114: Cái Chết Của Minh Chủ Đồng Minh Hội
Đồng Minh Hội đêm khuya thanh vắng, cảm giác như một tiếng dế kêu dù là thật nhỏ thôi cũng chẳng hề có. Không khí tĩnh lặng đến lạ thường, những lúc như thế này luôn khiến người ta dậy lên một cảm giác không lành.
Giữa bốn bề không gian vắng lặng thì bỗng nhiên có một tiếng kêu thất thanh vang lên trong đêm tối. Âm thanh này phát ra không giống của một người bình thường, mà là của một người đang bên bờ vực của sự tuyệt vọng, c·ái c·hết sắp ập đến nuốt chừng người đó.
- Bộ Kinh Vân đừng g·iết ta, đừng g·iết ta... á... á!
Âm thanh vang lên chỉ trong chốc lát rồi im bặt, nhưng tiếng kêu ai oán ấy thật chẳng khác nào một con heo bị người ta chọc tiết, đang dãy giụa lúc sắp lìa đời, nghe mới thê thảm làm sao, đau đớn làm sao.
Tiếng kêu thất thanh phát ra từ phòng riêng của minh chủ Đồng Minh Hội Lăng Hạo Phi, cho nên bát đại Đà Chủ lập tức có mặt hộ giá ngay.
Đáng tiếc là khi đến nơi thì kết cục đã định, trong căn phòng hỗn loạn bởi đồ đạc xê dịch lung tung, Lăng Hạo Phi nằm giữa gian phòng. Dĩ nhiên khuôn mặt của hắn đã trắng bệch hai miệng há lớn vốn đã tuyệt khí từ lâu, không thể nào cứu chữa được nữa. Nhìn hiện trạng khủng bố trước mắt thì chẳng còn hy vọng được một chút sinh cơ nào nữa rồi.
Một tấm vải trắng vấy đầy máu tươi, có thể nhìn ra đây là bức rèm trong phòng. Nạn nhân bị tấm vải che kín toàn thân, nhưng nhìn hiện trạng khủng bố của tử thi, dù là bất cứ ai cũng không dám lật tấm rèm lên.
Bởi vì tấm vải đã hoà lẫn với máu thịt bầy nhầy của n·ạn n·hân, chỉ riêng chiếc đầu còn thò ra bên ngoài tấm vải, ánh mắt vẫn trợn mở trừng trừng. Nhìn vào trong mắt của n·ạn n·hân có thể thấy trước lúc c·hết, đã phải trải qua đau đớn sợ hãi cùng cực như thế nào.
Nhìn tấm vải hoà lẫn xương thịt, cùng mùi đặc trưng của các thứ cặn bã trong người Lăng Hạo Phi bốc ra. Đủ biết phủ tạng xương cốt đã bị người ta đánh nát bấy như tương đau đớn mà c·hết.
Cảnh tượng kinh hoàng khiến không ai dám tiến lên nhấc tấm vải ra khỏi t·hi t·hể của n·ạn n·hân. Ngay lúc đó một người từ ngoài cửa bước vào, người này bước đi khoan thai dù cho trời có sập cũng không biến đổi sắc mặt.
Ông ta chính là lão sư mà Lăng minh chủ đã đặc biệt mời về mấy ngày trước đây, để chỉ dạy cho họ Lăng cách phát dương quang đại Đồng Minh Hội. Khi tại thế Lăng minh chủ rất coi trọng người này, cùng với mấy hôm trước ông ta đã đại triển thần oai đánh lui cả võ lâm thần thoại Bộ Kinh Vân, nên được trên dưới Đồng Minh Hội hết sức coi trọng.
Vừa thấy ông ta tới, một trưởng lão tuổi đã cao lưng còng, tay trống gậy bước lên vái chào rồi cất tiếng.
- Thưa tiên sinh! Lăng minh chủ đã bị người ta á·m s·át, tiên sinh là người đại trí có thể giúp bản giáo tìm ra h·ung t·hủ, trả thù cho Lăng minh chủ hay không?
Lão kỳ nhân thấy vị trưởng lão già niên kỷ cũng đã cao, tỏ thái độ cung kính với mình, nên cũng ôm quyền đáp lễ nhẹ nhàng nói.
- Thưa các vị! Tại hạ vốn là người ngoài, đáng lẽ ra không nên can dự vào việc riêng của quý giáo. Nhưng Lăng minh chủ khi tại thế đã hết mực khoản đãi ta, cho nên khi minh chủ g·ặp n·ạn ta cũng không thể nào ngoảnh mặt làm ngơ được.
Trước là nói rõ ràng nguyên nhân sau là dựa hảo ý để mà tới, người này biết cách đối nhân sử thế hợp với lòng người, nên chẳng khó gì chiếm được sự tin tưởng của trên dưới Đồng Minh Hội.
- Tiên sinh đừng khách khí. Ngài túc chí đa mưu tất cả mọi người đều biết. Lăng minh chủ lúc còn sống cũng hết mực tin tưởng ngài. Nay ông ấy bị k·ẻ g·ian s·át h·ại, tiên sinh sao có thể không màng được chứ.
Trong mắt các Đà Chủ và chúng nhân trên dưới Đồng Minh Hội đều tỏ rõ sự tin tưởng đối với người này. Vô luận thế nào thì chỉ cần ông ta nói là tất cả nhất định sẽ nghe theo.
Lão kỳ nhân nhìn quanh hội trường một cái, rồi tiến tới ngồi kế bên t·hi t·hể của Lăng Hạo Phi. Ông ta khẽ ngồi xuống, quỳ một gối xuống mặt đất, đưa tay khẽ ấn lên tử thi đã lạnh ngắt của Lăng Hạo Phi.
Sau đó dùng tu vị thâm hậu của mình đặt lên miệng v·ết t·hương, ngưng thần hồi tưởng lại sự việc diễn ra khi đó như thế nào. Quả nhiên nhờ đạo hạnh cao thâm nên lão kỳ nhân đã tâm lĩnh lại được sự việc trước đó.
Chỉ thấy lúc Lăng Hạo Phi vung đao phản kháng lần cuối, thì h·ung t·hủ vận chưởng khiên dẫn tấm rèm vải khoá chặt tay đao của họ Lăng. Khống chế hoàn toàn năng lực chống trả của n·ạn n·hân, còn ép n·ạn n·hân ngã ra đất. Sau đó xuất một chưởng cực kỳ mạnh lên phần môn hộ của n·ạn n·hân.
Chưởng này nội lực hùng hậu đã đánh n·ạn n·hân vỡ tim, dập phổi, áp lực cực mạnh còn khiến phủ tạng vỡ nát văng cả ra ngoài. Một chưởng cực kỳ độc ác và tàn nhẫn. Ngay cả lão kỳ nhân khi hình dung lại sự việc cũng không khỏi lạnh mình.
- Xương ngực vỡ nát, phủ tạng bị hủy hoại hoàn toàn, chỗ n·ạn n·hân nằm loáng thoáng có hình một vết chưởng ấn. Rõ ràng đây là Ương Vân Thiên Giáng trong Bài Vân Chưởng của Bộ Kinh Vân.
Sinh thời Lăng Hạo Phi là minh chủ của Đồng Minh Hội, cũng có thể xem là người đức cao vọng trọng, hiếm khi xảy ra xích mích với ai. Chỉ có mấy ngày trước lập kế g·iết Bộ Kinh Vân là thực có kết oán với hắn.
Việc Bộ Kinh Vân quay lại trả thù kẻ đã muốn g·iết mình, trong lúc này thì lý do đó nó lại hợp lý đến bất ngờ.
Trên dưới Đồng Minh Hội đều tận mắt chứng kiến việc này, giờ đây lão kỳ nhân lại đưa ra kết luận như vậy, khó trách họ lại rất mực đồng tình.
- Tiên sinh nói đúng! Lúc tiểu nhân nghe có tiếng động lạ phát ra từ phòng riêng của minh chủ, nên đã chạy tới xem. Gần tới nơi có nghe thấy minh chủ kêu rằng “Bộ Kinh Vân hãy tha cho ta... tha cho ta...”. Sau đó tiểu nhân chạy tới thì mọi việc đã xảy ra như vậy rồi.
Nghe tên gia nhân trong phủ nói như vậy, cùng phân tích của lão kỳ nhân kia đưa ra. Mọi người có thể khẳng định c·ái c·hết của Lăng Hạo Phi là do Bộ Kinh Vân gây ra.
- Bộ Kinh Vân không nể mặt Đồng Minh Hội chúng ta, nửa đêm lẻn vào gia phòng g·iết người. Chúng ta phải đòi lại công đạo cho Lăng minh chủ. Phiền mọi người gửi thông báo đi khắp giang hồ, để võ lâm cùng biết hành động độc ác của Bộ Kinh Vân.