Chương 102: Lam Nguyệt Tông
Nhưng người tính thì không bằng trời tính, kế sách thâm sâu của họ Đoạn đã không thể nào diễn ra thành công. Tuy rằng một kiếm tiềm phục đã lâu quyết tâm sẽ nhất kích tất sát, Lam Nguyệt Thánh Chủ cũng không ngờ Đoạn Lãng lại có ý đồ g·iết luôn cả mình nên vô phương chống đỡ.
Tuy nhiên trong thời khắc cấp bách này thì một tình huống vô cùng bất ngờ đã xảy ra, khi mũi kiếm đỏ ngầu của Đoạn Lãng sắp tạo nên một rãnh máu đỏ trên cổ của Lam Nguyệt Thánh chủ.
Thì “keng” một tiếng mũi kiếm Hỏa Lân đã bị một vật gì đó hất văng đi. Hỏa Lân Kiếm tương truyền được rèn nên từ vảy của Hoả Kỳ Lân một trong tứ linh, kiếm này sắc bén vô song khi xuất chiêu còn tạo ra hoả kình cường liệt, binh nhận bình thường chưa kịp chạm vào lưỡi kiếm đã bị nhiệt lực thiêu chảy.
Nhưng kiếm kia không những không bị nung chảy mà còn đỡ được một kiếm đoạt mạng cho Lam Nguyệt Thánh Chủ.
Từ khi cam tâm bái Thần Tướng một tuyệt đỉnh cao thủ làm sư, Đoạn Lãng được chân truyền Hoả Lôi Canh khí từ người này, sau đó kết hợp với Đoạn Mạch Kiếm khí học được từ Kiếm Ma, tạo nên tuyệt chiêu Huyết Hoả Tà Canh lâm li bất tuyệt.
Nhưng một kiếm quyết tuyệt của Lãng vẫn bị một kiếm kia chặn đứng, kiếm có thể tranh phong với Hoả Lân Kiếm nhất định phải là bảo kiếm, tên của nó cũng danh chấn đại mạc, đó là bảo kiếm trong tay trại chủ họ Thích tên gọi là Nghịch Thuỷ Hàn.
Đương nhiên chủ nhân của kiếm không phải ai khác chính là một trong Tứ Long Đại Mạc, hiệu là Cửu Hiện Thần Long Thích Thiếu Thương. Người này nổi tiếng nghĩa hiệp, không phân biệt chính tà thị phi, chỉ cần bản thân thấy đúng thì nhất định sẽ làm.
Tuy bản thân bị đang thọ thương rất nghiêm trọng, nhưng thấy có kẻ muốn đánh lén để s·át h·ại Lam Nguyệt Thánh Chủ, không quan tâm đó là kẻ địch hay là bạn của mình, Liên Vận Trại Thích Thiếu Thương nhất định phải can thiệp.
Thấy tình hình trước mắt nảy sinh biến số, Lam Nguyệt Thánh Chủ tuyệt đối không ngờ Đoạn Lãng lại thâm độc như thế, muốn dùng kế bọ ngựa bắt ve chim sẻ đứng sau. Ông ta càng không thể ngờ Thích Thiếu Thương lại có tấm lòng quảng đại hiệp nghĩa như thế.
Trong tích tắc Lam Nguyệt Thánh Chủ đã xác định được ai có thể làm bạn, ai mới là kẻ thù, bèn vung chưởng t·ấn c·ông Đoạn Lãng.
Nhưng do vừa rồi phải dốc sức tỷ đấu nên Lam Nguyệt Thánh Chủ đã bị hao hụt nội lực không ít, Vô Tướng Phá Nguyên khí không thể phát huy thập thành công lực. Ngược lại Đoạn Lãng thân cường khí tráng, trong tay có Hoả Lân Kiếm sử ra Thực Nhật Kiếm Pháp tinh thuần kỳ biến.
Giao thủ vài chiêu thì cao thấp đã rõ, Lam Nguyệt Thánh Chủ bị của kiếm Đoạn Lãng rạch nhiều đường trên thân khổ sở vô cùng. Ngay lúc ông ta đã như cũng giương hết cỡ thì Thích Thiếu Thương đang trọng thương bỗng vung kiếm gia nhập vòng chiến.
Nhị Long liên thủ đã áp được Thực Nhật Kiếm Pháp, Đoạn Lãng cảm thấy song quyền nan địch tứ thủ đánh lâu tất sẽ không ổn, lại cả đám nhân mã hai phái đang có mặt bên dưới, nếu để bọn chúng phát hiện ra trên đầu tượng thần có biến thì hắn có mọc cánh cũng khó thoát.
Trong lúc cân nhắc thiệt hơn và suy tính lợi hại, Đoạn Lãng phân tâm đã bị trúng một chưởng của Lam Nguyệt Thánh chủ. Thân vừa bị hất lên cao thì Đoạn Lãng đã nhịn đau sử ra kỳ chiêu Hỏa Lân Thực Nhật trong Thực Nhật Kiếm Pháp. Kiếm hoá thành chiếc lồng nhốt hai người bên trong, Đoạn Lãng thừa cơ lén rời khỏi lưng của tượng thần rồi cao chạy xa bay về Trung Nguyên.
Lam Nguyệt Thánh Chủ và Thích Thiếu Thương đều bị trọng thương nên không thể đuổi theo Đoạn Lãng, họ đành phải để hắn trốn thoát đi mà không làm gì được. Thích Thiếu Thương không nói gì mà nhịn đau đi xuống kéo quân về đại bản doanh của Liên Vân Trại.
Lam Nguyệt Thánh Chủ cảm thấy hổ thẹn vì nghe người ngoài, khiến cho nội bộ võ lâm Đại Mạc bị chia rẽ lục đục. Từ đó về sau Lam Nguyệt Tông cũng không sinh sự gì với Liên Vân Trại nữa.
Một thời gian sau theo tình báo ở Trung Nguyên gửi về, Lam Nguyệt Thánh Chủ biết tin Đoạn Lãng đã thu được hai phần chân nguyên rồng độc bá võ lâm, hắn đã một tay che trời. Y đang khiêu chiến với Phong Vân ở Thiên Sơn, sau khi diệt được Phong Vân thì y sẽ thâu tóm toàn bộ võ lâm thiên hạ.
Nhớ lần trước Lam Nguyệt Tông Chủ đã một chưởng đả thương hắn ở Đôn Hoàng, còn sai người lùng sục khắp đại mạc, khiến Đoạn Lãng phải khổ sở lắm mới trở về được Trung Nguyên.
Nếu Đoạn Lãng đánh thắng được Phong Vân nhất thống được thiên hạ, nhất đinh hắn sẽ ghi nhớ thù cũ mà trở lại báo thù. Chi bằng Lam Nguyệt Thánh Chủ phải tiên hạ thủ vi cường, tránh hậu hoạn về sau.
Chính vì lý do này mà Lam Nguyệt Thánh Chủ cùng thuộc hạ tâm đắc nhất của mình là Tuyết Tâm Nam bí mật dời Đại Mạc, đến hậu sơn sau Thiên Ân Thành mai phục.
Đoạn Lãng chiến với Phong Vân b·ị t·hương phải chạy qua nơi này, lúc ấy Lam Nguyệt Thánh Chủ và Tuyết Tâm Nam sẽ thừa cơ đoạn lộ của hắn.
Quả đúng như dự liệu của hai người bọn họ, Đọan Lãng ỷ vào có hai phần chân nguyên của rồng, nên tự cao tự đại coi thường Phong Vân. Cái kết là ở Thiên Ân Thành bị Phong Vâm đánh cho phải bỏ chạy. Khi hắn qua hậu sơn thì Lam Nguyệt Thánh Chủ và Tuyết Tâm Nam đã xông ra t·ấn c·ông hắn.
Chỉ có điều là hai người không ngờ công lực của Đoạn Lãng lại đáng sợ như thế. Tuyết Tâm Nam đã dùng Lam Ngân Độc Tuyết ám toán thành công. Xong Đoạn Lãng thân có long nguyên thừa hưởng diệu dụng băng hoả khó nhập vạn độc bất xâm, nên độc ám khí của họ Tuyết không làm khó được hắn.
Lam Nguyệt Thánh Chủ cũng đẩy tu vị l·ên đ·ỉnh điểm quyết một trận sống mái với Đoạn Lãng. Mặc dù b·ị t·hương rất nặng nhưng Đoạn Lãng vẫn đủ sức đánh trọng thương thánh chủ.
Công lực của hắn vốn không còn nằm trong giới hạn của con người nữa. Hai người biết đã dùng hết sức mà vẫn không diệt được hắn, nên đành phải để hắn chạy thoát.
Cuối cùng Đoạn Lãng chạy đến nơi băng sơn tuyết địa ở cực Bắc, sau trận chiến cuối cùng hắn thảm bại và bị g·iết c·hết. Phong Vân b·ị t·hương nặng nên bị trôn thân dưới băng ở Mai Kiếm Nhai.
Võ lâm Trung Nguyên như quần long vô thủ, nhận thấy đây là cơ hội ngàn năm khó gặp, cùng với việc dùng gian kế ám toán Thích Thiếu Thương ở Đôn Hoàng. Lam Nguyệt Thánh chủ đã mất hết danh dự ở Đại Mạc, nên ông ta muốn tìm một vùng đất mới như Trung Nguyên để gây dựng bá nghiệp về sau của mình.