Phóng Túng Yêu Em
Triệu Diệp Nhi ngày nào cũng phải đối diện với mấy lời móc mỉa kia, càng ngày không chịu nổi, cô rốt cuộc vẫn không thể hiểu ra bản thân mình đã làm gì khiến cho mấy người tiền bối trong phòng lại chướng tai gai mắt cô như vậy. Lâm Thu Thảo ban đầu cũng có có chút nghi ngờ Triệu Diệp Nhi có qua lại với tổng giám đốc, nhưng nhìn cô khổ sở suy nghĩ như vậy, liền mới đặt ra nghi vấn mà hỏi, “Diệp Nhi, cậu thật sự không quen Tổng giám đốc sao?”
Triệu Diệp Nhi ôm tài liệu đi song song cùng cô, thở dài một tiếng, vô cùng bất lực trả lời,
“Thật sự không có mà, mình mới làm việc ở Huỳnh Thị chưa được một tuần, ngoài nhân sự của phòng Đồ họa kiến trúc thì làm gì có quen ai nữa chứ? Bất quá, cũng chỉ có tình cờ quen biết với một tiền bối họ Huỳnh làm việc ở phòng nhân sự, mà anh ấy cũng đâu phải nhân viên cấp cao gì cho cam, chỉ là một nhân sự bình thường mà thôi!”
Lâm Thu Thảo nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Triệu Diệp Nhi thật sự không giống như đang nói dối, thắc mắc hỏi, “Thật vậy? Nhưng mà nếu không có lửa làm sao có khói chứ? Nếu cậu không quen biết Tổng giám đốc, ngài ấy cũng không có chuyện khiển trách Lưu trưởng phòng đến đen mặt như vậy đâu, cậu cũng biết, thân phận của Lưu Trưởng phòng cũng không bình thường đâu! Diệp Nhi, cậu nghĩ lại thử?”
Triệu Diệp Nhi khổ sở gật đầu, “Thật sự mà, mình thật sự gia cảnh rất bình thường, đến cả vào đại học cũng là nhờ học bổng, cậu nói xem làm sao mà mình quen được Tổng giám đốc Huỳnh Thị chứ, có mối quan hệ tình cảm lại càng không, trước đây mình cũng có quen mấy người, nhưng mà thực sự không có ai trong số họ là tổng giám đốc đâu…”, cô vừa đi vừa uất ức nói, “Ở Huỳnh Thị, mình quen biết đàn ông cũng không quá mười người đâu, trừ các tiền bối ở phòng ở Đồ họa Kiến trúc, thì chỉ còn biết có anh Huỳnh….”, cô đang nói, lập tức thấy một bóng người quen quen vụt qua, cô liền hớn hở, chỉ tay về phía đó, “Thu Thảo, cậu nhìn đi, đó chính là anh Huỳnh mà mình nói….”
Lâm Thu Thảo ngơ ngác nhìn theo hướng mà Triệu Diệp Nhi chỉ, không ngờ người vừa đi ngang lại khiến cho cô há hốc miệng, “Diệp… Diệp Nhi, cậu nói, đó chính là anh Huỳnh làm ở phòng nhân sự sao?”
Triệu Diệp Nhi rất chắc chắn trả lời, “Đúng rồi, anh ấy nói với mình như vậy đó, trừ bỏ đầu óc hơi có vấn đề một chút, thì rất lương thiện, tốt bụng, còn có năng lực nữa!”, cô vừa nói vừa cười rất vui vẻ.
“Nhưng mà…”, Lâm Thu Thảo lắp bắp, “Nhưng mà anh ấy chính là Tổng giám đốc của chúng ta mà?”
“Hả?”, Triệu Diệp Nhi kêu lên một tiếng, đánh rơi cả tài liệu trong tay, “Anh ta chính là Huỳnh Thanh Tuấn, tổng giám đốc Huỳnh Thị? Không phải chứ? Thu Thảo, đừng đùa như vậy?”
Lâm Thu Thảo cũng không tin nổi đáp, “Diệp Nhi, chuyện này mình lừa cậu làm cái gì chứ? Anh ấy chính là Tổng giám đốc đó!”
Triệu Diệp Nhi mắt chữ A mồm chữ O hướng về phía Huỳnh Thanh Tuấn đứng ở phía xa. Anh đang đứng nói chuyện cùng một vài người nữa, không hề để ý đến phía bên này có sự hiện diện của cô. Bây giờ cô mới nhìn kĩ lại, bộ dạng của anh cũng thật giống một tổng giám đốc, tây trang phẳng phiu, tóc tai thẳng thớm, đứng trước những người cấp dưới, lại tỏ ra quyền uy cao hơn bọn họ một bậc, từng cử chỉ đều toát ra khí chất người lãnh đạo.
Thư kí Rosie đứng bên cạnh anh, cũng cúi đầu nghe chỉ đạo rất chăm chú, Triệu Diệp Nhi nhìn đến ngây người, đến lúc Huỳnh Thanh Tuấn cùng đám người kia đi vào thang máy đặc cách, cô vẫn chưa hoàn hồn lại. Triệu Diệp Nhi ơi là Triệu Diệp Nhi, cũng do cô quá sơ suất, lúc đó đến ứng tuyển tại Huỳnh Thị, cũng là do muốn trả thù Lê Mỹ Nhung cô ta một trận, không ngờ, chưa kịp tìm hiểu bộ máy lãnh đạo như thế nào, đã ở trong công ty mò mẫm lung tung, phen này cô vướng vào rắc rối to rồi.
***
Triệu Diệp Nhi còn chưa biết thanh minh với mọi người trong phòng như thế nào, thì Huỳnh Thanh Tuấn đã tìm đến gặp cô trước. Hôm đó, Triệu Diệp Nhi vẫn đang tăng ca đến sáu giờ, bởi vì công việc bị đẩy cho cô quá nhiều, cho nên cô cũng không có ngày nào về sớm, đang thầm than thân trách phận, thì một bóng người đột nhiên đẩy cửa phòng ra.
“Lại bị phạt?”, Huỳnh Thanh Tuấn đứng khoanh tay, có chút ngạc nhiên nhìn cô.
Triệu Diệp Nhi ngước mắt lên nhìn anh, không tin nổi một người giản dị như vậy lại có thể chính là tổng giám đốc của tòa nhà năm mươi mốt tầng này, có chút tức giận, không đáp lời.
“Triệu Diệp Nhi, tôi có làm gì đắc tội cô sao?”, Huỳnh Thanh Tuấn nhìn biểu cảm của cô có chút khác lạ, có chút ngỡ ngàng hỏi.
“Không có!”, Triệu Diệp Nhi bực bội đứng dậy, thu dọn lại đồ đạc trên bàn làm việc, hành động mạnh mẽ dứt khoát, không giấu nổi tâm trạng khó chịu, cô chính là ghét nhất trên đời này có người lừa dối mình, không thèm nhìn anh, cầm cặp xách đi ra cửa phòng, băng qua anh mà đi, không ngờ, cánh tay đã bị người níu lại.
“Cô rốt cuộc bị sao vậy?”, Huỳnh Thanh Tuấn nắm tay Triệu Diệp Nhi lại, mở to mắt hỏi, “Cô giận tôi?”
“Không có…”, Triệu Diệp Nhi tỏ ra không kiên nhẫn, quay đầu nhìn anh lạnh lẽo nói, “Không có ai trong cái phạm vi Huỳnh Thị này dám bất mãn với anh đâu Huỳnh Tổng giám đốc ạ!”
Thì ra anh không giấu được cô nữa rồi, Huỳnh Thanh Tuấn thở hắt ra một cái, oan ức nói, “Chẳng lẽ cô đang giận tôi vì tôi là Tổng giám đốc Huỳnh Thị sao? Không công bằng chút nào cả!”
Triệu Diệp Nhi dứt tay ra, khoanh tay lại, nhìn anh bằng ánh mắt nghi vấn hỏi, “Anh đòi công bằng cho anh, vậy ai đòi công bằng cho tôi? Tôi không có quan tâm anh là ai, phiền anh ở trong phạm vi tòa nhà này, tránh xa tôi một chút!”, giọng nói cô dứt khoát ra lệnh.
Huỳnh Thanh Tuấn hụt hẫng đáp, “Không phải chứ, Triệu Diệp Nhi, cô sao lại tuyệt tình như vậy chứ, chúng ta vốn dĩ đang làm bạn, không phải rất tốt sao?
“Không tốt chút nào!”, Triệu Diệp Nhi nhún vai đáp, “Tôi bây giờ biết được thân phận của anh rồi, đương nhiên không thể coi anh giống như anh Huỳnh được nữa. Vả lại, anh vốn dĩ là một tổng giám đốc cao cao tại thượng, cũng không nên đến gần tôi đâu, sẽ sinh ra dị nghị đó. Tôi chỉ muốn sống yên thôi!”, nói rồi, cô rất dứt khoát, xách túi xách rời đi.
Từ đó về sau, chỉ cần nghe đến chỗ nào xuất hiện ba chữ Huỳnh Thanh Tuấn, Triệu Diệp Nhi liền giống như tránh tà, mau chóng tránh càng xa càng tốt. Chỉ cần Huỳnh Thị này còn một chỗ trống, cô liền trốn vào đó, chỉ cần không phải gặp Huỳnh Thanh Tuân là được. Cô còn bao dự định, mục tiêu ở công việc mới này, nhất định không thể để vì dây dưa với sếp tổng mà phá hỏng được. Ai muốn tán tỉnh sếp tổng để trèo cao thì cứ việc, còn Triệu Diệp Nhi cô hoàn toàn không có suy nghĩ đó, chỉ muốn chạy càng nhanh càng tốt mà thôi.
Cứ thế, giống như Huỳnh Thanh Tuấn cũng biết được Triệu Diệp Nhi đang lẩn tránh mình, anh cũng không có làm khó cô. Triệu Diệp Nhi thở phào, tưởng mình đã thoát khỏi một kiếp nạn, không ngờ cô vẫn là không thoát khỏi bàn tay của Huỳnh Thanh Tuấn.
***
Nhà hàng Trung Hoa, không gian vô cùng lộng lẫy sa hoa, những bức tường cũng được trang trí vô cùng đẹp mắt, hôm nay, cô theo lệnh của Lưu trưởng phòng, lần đầu tiên đi gặp khách hàng giao nộp bản thiết kế.
Triệu Diệp Nhi vừa đi vừa nhìn khung cảnh xung quanh đến say mê, đi đến một dãy phòng, nhìn tới nhìn lui, cảm thấy hình như đúng là căn phòng này rồi, liền mở cửa bước vào, trong đầu còn không khỏi thầm trách bản thân cũng quá đãng trí rồi, mới đi vệ sinh một chút, quay trở lại đã suýt nhầm phòng.
Cô ngước đầu lên, muốn xin lỗi khách hàng vì sự cố tìm đường hơi lâu, nhưng không ngờ, trước mặt, không phải là khách hàng của cô, lại toàn những người đàn ông mặc vest xa lạ, ngồi thành một bàn tròn, sắc mặt nghiêm trọng nhìn cô. Triệu Diệp Nhi vốn muốn mở miệng xin lỗi, rồi mau chóng rời ra, không ngờ, một giọng nói lạnh lẽo vang lên, gọi tên cô lại, “Diệp Nhi, em làm gì mà chậm trễ như vậy, bây giờ mới đến?”
Cô giật mình quay lại, nhìn thấy Huỳnh Thanh Tuấn đang ngồi ở trung tâm bàn tròn, anh hoàn toàn khác với những lần trước, bộ dạng rất lạnh lùng, dùng ánh mắt thâm sâu nhìn cô, cô vẫn còn ngơ ngác không hiểu gì, thì đã có một người đàn ông râu quai nón ngồi ở đó lên tiếng, “Huỳnh tổng, anh làm vậy là sao chứ, không phải chúng ta có tiền lệ, họp đại sự không được phép mang phụ nữ theo hay sao?”
Huỳnh Thanh Tuấn chỉ cười đáp, “Thật xin lỗi quý vị quá, tiểu mỹ nhân này của tôi hôm nay có chút không được khỏe, tôi để cô ấy ở nhà, không khỏi lo lắng, liền phải mang theo để canh chừng.”, nói rồi, anh liền dùng ánh mắt giá buốt nhìn về phía người đàn ông râu quai nón kia, “Không thể nể mặt tôi, phá lệ lần này sao?”
Một người đàn ông khác liền giảng hòa, “Được, đương nhiên được, Huỳnh tổng cứ việc, chúng tôi không có ý kiến gì…”, nở một nụ cười giả tạo, giống như muốn đánh động người đàn ông râu quai nón kia, “Huỳnh tổng chính là vai chính ở đây mà… ha ha …”
“Còn làm gì nữa? Không mau qua đây cùng anh!”, Huỳnh Thanh Tuấn nói một lời gọn ghẽ, mang theo mười phần bá đạo, ánh mắt sắc bén lướt qua người Triệu Diệp Nhi. Triệu Diệp Nhi nổi cả da gà, không còn cách nào mau đi đến phía bên trái anh, ngồi lên một chiếc ghế ở đó, ghé sát vào tai anh, nói nhỏ, “Tôi còn khách hàng ở bên kia!”
Huỳnh Thanh Tuấn làm như không nghe, còn nâng ly lên, nói với những người đang ngồi trên bàn tiệc, “Chúng ta cạn ly này, sau đó nói tiếp chuyện đang dang dở!”
Bọn họ cũng không khách khí, uống hết ly rượu của bản thân, Huỳnh Thanh Tuấn trong lúc đó, ghé tai với Triệu Diệp Nhi nói nhỏ, “Đây là cuộc họp toàn bí mật đại sự, ai bảo cô đi vào đây làm gì, nếu ban nãy tôi không làm thế, cô muốn toàn mạng đi ra cũng không được đâu!”
Triệu Diệp Nhi khẽ giật mình một chút, nhìn gương mặt lạnh lẽo của anh, cùng những người ở đây, có muốn không tin cũng không được, chỉ đành ngồi thu lu bên cạnh, nghe bọn họ nói chuyện, tai này lọt sang tai kia.
Thì ra cuộc họp của những tổng giám đốc sẽ là như thế này, Triệu Diệp Nhi không khỏi cảm thán trong lòng, Huỳnh Thanh Tuấn ở trước mặt cô vui vẻ, bình dị đến thế, không ngờ lúc quay trở lại làm một Tổng giám đốc, lại lạnh lùng quyết đoán, cộng thêm phần áp bức cứng rắn, cô có thể nhìn ra những người trên bàn đều có phần sợ anh. Huỳnh Thanh Tuấn nhận thấy Triệu Diệp Nhi nhìn mình ngây người như vậy, bàn tay hư hỏng choàng qua eo cô một cái, cô muốn giãy giụa, liền bị anh bóp mạnh hơn một chút, cứng nhắc giữ lại. Triệu Diệp Nhi hít vào một tiếng, được, coi như tôi đóng vai “tiểu mỹ nhân” của anh thì đóng cho trót đi, ngồi yên, cảm nhận bàn tay không đứng đắn của anh không ngừng xoa từ eo đến hông, từ hông lên lại eo, vô cùng khó chịu nhưng cũng không thể phản kháng, chỉ có thể mắng thầm trong lòng, tên này không ngờ lại biến thái như vậy
Buổi tiệc cuối cùng cũng kết thúc, đám người kia vừa ra khỏi phòng, Triệu Diệp Nhi đã liền đứng dậy, thoát khỏi cánh tay kèm cặp của anh, phẫn nộ mắng, “Huỳnh tổng giám đốc, anh quá đáng cũng có chừng mực thôi!”
“Hình như tôi vừa mới cứu mạng cô đây!”, Huỳnh Thanh Tuấn khôi phục vẻ mặt bỡn cợt, vui vẻ nói, “Tôi vốn dĩ thích không có chừng mực đó, cô bây giờ mới biết thì cũng quá muộn rồi!”
Triệu Diệp Nhi chỉ tay vào mặt anh nói, “Anh bỡn cợt cũng nhớ tìm người cho đúng, tôi không phải là loại người đó đâu, anh nghĩ anh là ai chứ?”, cô giận đến đỏ mặt, quay người, cộc cằn mở cửa, ôm một bụng tức đi khỏi căn phòng đó.