Trong phòng bây giờ tâm trạng ai nấy cũng đều vô cùng hiếu kỳ, tiền lệ trước nay vốn là, nếu không có vấn đề gì quan trọng, Tổng giám đốc sẽ không bao giờ gọi trực tiếp một trưởng phòng lên làm việc riêng cả, huống gì là đang trong giờ hành chính như vậy. Vậy mà, từ khi Lưu Cẩm Lệ đi theo thư kí Rosie lên tầng năm mươi gặp Tổng giám đốc cũng đã gần nửa tiếng đồng hồ trôi qua, thật là không khỏi khiến người khác tò mò.
Ngô Tâm, một nhân viên nữ trong phòng, cũng là một người vô cùng hay tọc mạch chuyện của người khác, liền buôn dưa lê với người ngồi bên cạnh,
“Này Thanh Ngân, cô xem, Lưu trưởng phòng đi lâu như vậy, cô nói xem là phúc hay là họa?”
Thanh Ngân, cũng là một người xấu tính, cũng bỏ dở công việc mà quay sang nói chuyện,
“Tôi đoán là gặp chuyện không hay rồi, biết đâu là vì cái con bé thực tập sinh mới xuất hiện kia đi nhầm vào thang máy đặc cách, gây ra chuyện gì đó làm Tổng giám đốc nổi giận?”
“Thật sao, không phải chứ?”, Ngô Tâm cũng tỏ vẻ rất đồng tình đáp, “Nếu như vậy thật, tôi cá con bé liền không sống nổi quá ba ngày dưới tay Lưu trưởng phòng, ha ha…”
Đặng Thái Thư có chút khó chịu, lớn tiếng nói, “Này, các người không có việc để làm sao, lúc nào cũng tọc mạch người khác là giỏi!”
Ngô Tâm cùng Thanh Ngân hai người nghe thấy Đặng Thái Thư quát lên, mới chịu bỏ đi câu chuyện, bĩu môi quay lại công việc. Đặng Thái Thư liếc xéo bọn họ một cái, mới nhìn sang Triệu Diệp Nhi, trầm ổn nói, “Cô tiếp tục làm việc được giao cùng với Lâm Thu Thảo đi, đừng chậm trễ, sẽ bị khiển trách, những thực tập sinh mới như cũ, phải cố gắng rất nhiều so với người khác.”
Triệu Diệp Nhi thở hắt một tiếng, nếu Đặng phó phòng có thể nâng đỡ cô một chút, đối với môi trường công sở trong phòng Đồ họa Kiến trúc này, cô cũng có thể sống yên ổn hơn rồi. Nói thế, cô cùng Lâm Thảo Nhi, hai người cùng tập tành mò mẫm làm những công việc được giao. Lâm Thảo Nhi mặc dù cũng là mới được nhận vào ở đợt tuyển dụng lần này, tuy nhiên cô so với Triệu Diệp Nhi lớn hơn hai tuổi, là sinh viên đã tốt nghiệp hệ đại học chính quy, có nền tảng rất tốt, Lâm Thảo Nhi chính là điển hình của những nhân viên kiểu mẫu ở Huỳnh Thị này, đều phải lấy ra bằng cấp và kinh nghiệm mới được công nhận.
Bởi vậy mới nói, một sinh viên còn chưa tốt nghiệp như Triệu Diệp Nhi, còn được đặc cách tuyển dụng vào chân thực tập sinh một cách ly kì như vậy, phải nói là trường hợp vô cùng hiếm, thậm chí số lượng cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, cho nên, gây ra sự đố kỵ ghen ghét trong lòng của người khác cũng là điều có thể hiểu.
Triệu Diệp Nhi làm việc rất lâu, đột nhiên mới nhận ra đã quá giờ nghỉ trưa, các tiền bối đồng nghiệp trong phòng đều đã đi ăn cơm trưa, bao gồm Lâm Thảo Nhi cũng thế. Triệu Diệp Nhi vươn vai một cái, sau đó gác lại công việc, đứng dậy đi xuống nhà ăn dành cho nhân viên, đột nhiên bả vai giống như có người vỗ vai. Cô quay lại, nhìn thấy chính là vị tiền bối đã giúp cô hoàn thành công việc đêm qua, trong lòng không khỏi vui vẻ nói,
“Chính là anh… thật là trùng hợp!”
Huỳnh Thanh Tuấn nhìn cô vui vẻ như vậy, liền tỏ ý hỏi, “Vẻ mặt phấn khởi như vậy, chắc chắn là không bị cấp trên quở trách rồi đúng không?”
Triệu Diệp Nhi vui vẻ đáp, “Đương nhiên, anh đã giúp tôi như vậy, chắc chắn là xong rồi, thật là cảm ơn anh quá đi mà….”, cô không màng ý tứ, đưa tay bắt tay anh một cái, “Thật sự cảm ơn tiền bối! Nếu được, anh cho tôi biết tên họ, dù sao ở trong Huỳnh Thị, gặp được một người tốt như anh, tôi liền đã cảm thấy vô cùng may mắn!”
Huỳnh Thanh Tuấn gật đầu, bối rối bắt tay cô, sau đó mới nói, “Cô gọi tôi một tiếng anh Huỳnh là được, không có gì đâu…. À, còn nữa tôi làm ở phòng nhân sự….”, anh suy nghĩ một chút liền đánh trống lảng, “Nhìn cô, hình như là đang đi đến nhà ăn đúng không, vậy đi theo tôi, tôi mời cô một bữa!”
Triệu Diệp Nhi có chút ngạc nhiên đáp, “Anh không ăn cơm tại nhà ăn sao?”
Huỳnh Thanh Tuấn suy nghĩ một lát, mới đút tay vào túi quần nói, “Có chứ, thường thường tôi vẫn ăn ở nhà ăn giống như những nhân viên khác thôi, chẳng qua tháng này tôi làm việc tốt hơn một chút, liền được thưởng hai phiếu ăn cao cấp tại nhà hàng Huỳnh Thị tầng ba mươi lăm, muốn rủ ai đó đi cùng cho vui…”
“Woa, xuất sắc như vậy…”, Triệu Diệp Nhi không khỏi trầm trồ, cô nghe nói nhà hàng Huỳnh Thị đẳng cấp sáu sao, không phải ai cũng có thể bước chân vào, cô vào công ty được mấy ngày, mới loanh quanh ở tầng mười, bây giờ không ngờ đã có cơ hội thưởng ngoạn đến tầng ba mươi lăm, đương nhiên không thể bỏ lỡ, “Nếu anh Huỳnh mời, tôi không có khách khí đâu nha!”
Huỳnh Thanh Tuấn thấy cô đồng ý, cũng sảng khoái cười lớn, “Được thôi, tôi lâu rồi cũng không có ăn cơm cùng ai!”, nói rồi liền cùng cô đi đến thang máy đặc cách.
Triệu Diệp Nhi giật mình, kéo anh lại, mới nói, “Bây giờ chúng ta đều không có vội, đừng có liều mạng đi vào đó làm gì, chúng ta đi thang máy cho nhân viên là được rồi, tôi không muốn bị quở trách đâu. Vụ việc hôm qua anh giúp tôi, Lưu trưởng phòng vẫn còn truy cứu chưa xong, bây giờ cộng thêm tội trạng nào nữa, cô ấy liền nhai đầu tôi cho xem!”
Huỳnh Thanh Tuấn nghe cô phân trần, có chút buồn cười nói, “Cô Triệu không cần lo nhiều như vậy, tôi đảm bảo với cô lát nữa trở về, một lời Lưu trưởng phòng cũng không có khiển trách cô đâu…”, anh thong thả đến ấn nút thang máy đặc cách, hững hờ nói, ‘Còn cái này, tôi có phiếu ăn hợp lệ, cũng không có ai làm khó dễ chúng ta được, cô cứ yên tâm đi!”
Triệu Diệp Nhi nghe người đàn ông này nói đâu ra đó, không những thế, giọng điệu cũng vô cùng chắc nịch, cô không tự chủ đi theo anh, cũng không nghĩ nhiều nữa, dù sao cũng chỉ là một bữa ăn thôi mà, tiền bối họ Huỳnh này cũng có vẻ là người có vị trí trong công ty, có gì, lấy anh ta ra làm bia đỡ đạn cũng được vậy.
Hai người họ chẳng mấy chốc mà đã đi đến tầng ba mươi lăm, Triệu Diệp Nhi mặc dù không ngừng bị say mê bởi khung cảnh bàn ghế được bày trí vô cùng sang trọng, nhưng vẫn để ý thấy nhân viên trong nhà hàng giống như vô cùng kính trọng hai người, hình như đối xử rất kính cẩn với Huỳnh tiền bối. Cô có chút thắc mắc với anh không phải bọn họ chỉ dùng phiếu thưởng ăn một bữa hay sao, lại được phục vụ như ông bà hoàng như vậy. Huỳnh Thanh Tuấn trước nghi vấn của cô, chỉ trả lời qua loa, vốn dĩ đẳng cấp 6 sao của nhà hàng Huỳnh Thị chính là như vậy, cô không cần ngạc nhiên.
Triệu Diệp Nhi nghe vậy, cũng không thèm nghi ngờ tào lao nữa, chỉ tập trung thưởng thức sơn hào mỹ vị, ăn uống vô cùng thoải mái. Ngược lại Huỳnh Thanh Tuấn xem đồ ăn trên bàn giống như không có gì hấp dẫn, chỉ ngồi uống trà, ngắm Triệu Diệp Nhi ăn uống say mê, lâu lâu lại lộ ra ý cười.
“Anh sao lại ăn ít như vậy?”, Triệu Diệp Nhi ngạc nhiên hỏi, “Đừng nói anh chê đồ ăn ở đây nha? Ngon lắm á, thôi mau ăn đi, còn trở lại làm việc, tôi biết tôi ăn uống phàm tục, cũng không cần nhìn tôi đến ngây người như vậy đâu!”
Huỳnh Thanh Tuấn tựa lưng vào ghế, nhún vai nói, “Lúc sáng tôi ăn sáng hơi nhiều rồi…”, anh nói bằng giọng điệu có chút ôn nhu, “Chỉ là lâu rồi, không có ai ngồi ăn cùng tôi vui vẻ như vậy, nên tôi có chút muốn tận hưởng cảm giác này thôi.”, những lời này, anh đều là nói thật.
Một mình anh tung hoành ở thành phố này gần mười lăm năm, đến cả một người bạn ăn cơm cùng đúng nghĩa cũng không có, bao giờ trên bàn ăn, nếu không phải nói chuyện cùng đối tác, cũng là nói chuyện cùng thư ký và nhân viên, mọi người vừa ăn vừa nhìn nhau kín kẽ, đến cả một câu thật tâm cũng không có. Hôm nay, nhìn Triệu Diệp Nhi giản dị vui vẻ ở trước mặt mình ăn cơm như vậy, anh thật sự có chút thích thú, cứ muốn ngắm mãi không thôi. Cô thực sự không giống những người phụ nữ khác, hoặc có thể, bởi vì cô vẫn chưa biết thân phận thực sự của anh, cho nên cô mới đối xử với anh như vậy thôi.
***
Bữa cơm trưa kết thúc, Triệu Diệp Nhi vui vẻ cảm ơn Huỳnh tiến bối, sau đó mới ba chân bốn cẳng trở về phòng Đồ họa kiến trúc. Trở về phòng, Triệu Diệp Nhi không để ý đến không khí xung quanh trong phòng, chỉ cho rằng bản thân không có trễ giờ, ung dung ngồi vào bàn làm việc. Lúc đó, Lâm Thu Thảo mới khều cô một cái, nói, “Diệp Nhi, Lưu trưởng phòng muốn gặp cậu, chị ấy đang đợi cậu trong phòng làm việc!”
Triệu Diệp Nhi cảm thấy một nỗi bất an đột nhiên xuất hiện, ánh mắt hoang mang nhìn về phía phòng làm việc của Lưu Cẩm Lệ, nhưng rốt cuộc vẫn là không có cách nào, đi về phía đó, vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy ánh mắt sắc bén của chị ta liếc qua người cô một cái.
“Trưởng phòng, chị tìm em ạ?”, Triệu Diệp Nhi mở miệng hỏi, đang nghĩ đến chẳng lẽ chị ta vẫn còn truy cứu chuyện đống tài liệu cô làm hôm qua hay sao.
Lưu Cẩm Lệ ngước mắt lên, nhìn gương mặt của Triệu Diệp Nhi, buông lời, “Đúng là tôi có chút đánh giá thấp cô rồi!”, mặc dù lời lẽ nghe lạnh như băng, nhưng trong lòng cô ta thực ra đang không ngừng bốc hỏa, nghĩ đến ban sáng Tổng giám đốc khiển trách cô hà khắc, lạm quyền, bóc lột đối với thực tập sinh mới, còn tỏ ý cân nhắc cho Đặng Thái Thư thay thế cô, chỉ muốn xé xác cái con bé Triệu Diệp Nhi này ra. Cô ta trực tiếp đứng dậy, nhìn vào gương mặt ngơ ngác của Triệu Diệp Nhi mà nói,
“Tôi mặc kệ cô làm sao lại được Tổng giám đốc chiếu cố, nhưng tôi nói cho cô nghe, nước xa không cứu được lửa gần, cô đừng nghĩ có chút được đặc cách liền muốn qua mặt tôi, nếu không ở trong phòng Đồ họa kiến trúc này, một chút yên ổn cũng không có đâu!”
“Em...em…”, Triệu Diệp Nhi chưa hiểu rõ mô tê gì, muốn nói cái gì đó, nhưng Lưu Cẩm Lệ đã vô cùng cộc cằn đuổi cô ra ngoài. Triệu Diệp Nhi trong lòng rối bời, rốt cuộc vẫn chưa ý thức được chị ta vừa mắng cô cái gì, cô vốn dĩ là nhờ đề tài nghiên cứu cực khổ mới được lọt qua tuyển dụng, cái gì mà Tổng giám đốc chiếu cố chứ, nghĩ như vậy, cô liền muốn quay lại, hỏi chị ta cho rõ, không ngờ Đặng phó phòng đã ra tay giữ cô lại, nói nhỏ với cô rằng, Lưu Cẩm Lệ có cha ở trong hội đồng quản trị bảo kê, đừng đôi co với cô ta làm gì, cô ta cũng chỉ là đang giận cá chém thớt thôi, cô chỉ cần yên phận làm tốt chuyện của mình là được.
Triệu Diệp Nhi nghe như vậy, cũng hiểu được đôi phần, đành ngậm ngùi mang một bầu nghi vấn cùng bực tức quay về chỗ ngồi, đi ngang chỗ của Ngô Tâm, còn nghe cô ta móc mỉa, “Vốn dĩ tưởng có đại tài gì mới được đặc cách như vậy, ai dè là có hậu thuẫn ở sau…”
Thanh Ngân ngồi bên cạnh cũng góp chuyện vào, “Tổng giám đốc của chúng ta đào hoa như vậy, biết đâu có người làm vừa mắt ngài, liền biến thành tình nhân nhỏ bé…”
Triệu Diệp Nhi càng nghe càng hoang mang, làm việc mà đầu óc toàn treo ở trên cây, không ngừng suy nghĩ đến những lời kia, suy nghĩ mãi vẫn không hiểu gì, đành quay lại làm việc, mặc kệ cả thảy bọn họ.
Chỉ là cô không biết rằng, ở trong văn phòng này, mặc dù mấy người phụ nữ kia đều tỏ vẻ mỉa mai cô như thế, nhưng thật ra trong bụng dạ họ, lúc biết được Tổng giám đốc có ý chiếu cố cho cô, đã không ngừng nổi lên ghen tỵ và ganh ghét, coi cô giống như cái gai trong mắt. Bọn họ nằm mơ cũng muốn được Tổng giám đốc để ý đến, chỉ cần Huỳnh Thanh Tuấn vừa mắt bọn họ, bọn họ liền một bước từ công thành phượng, không cần ở trong văn phòng nhỏ bé này để ý nét mặt của Lưu Cẩm Lệ nữa rồi.
Chỉ là, đương nhiên, đám phụ nữ bọn họ ở trong công ty này bao lâu như vậy, Huỳnh Thanh Tuấn nhìn cũng không nhìn qua, đã sớm nản lòng rồi, bây giờ nghe tin Triệu Diệp Nhi được anh nhìn trúng, không khỏi đố kỵ trở lại, lúc nào cũng dồn việc hết cho cô, đến cả giờ cơm cũng không cho cô rảnh rỗi, lúc nào cũng kiếm chuyện để gây gổ, trách mắng, không có ngày nào không kiếm cớ để móc máy Triệu Diệp Nhi cả.