Chương 28 : Một quyền phân thắng bại
Trăm người một dạ, đồng thời đổ dồn ánh mắt về phía Phong Hành Thiên, khuôn mặt ngưng đọng cứng ngắt giống hệt trạng thái hắn lúc này.
Không khí trong sân chùn xuống một nhịp, không ai bảo ai mà cứ vậy im lặng, hơi thở tất thảy nhỏ yếu đến độ tựa hồ không tồn tại, đến mức một tiếng kim rơi còn là lớn.
Đứng tại nơi cao, Lý Thanh Sơn cũng không thoát khỏi áp lực đè ép, đứng yên tĩnh tại, hung hăng đối mắt, vừa là chờ đợi dị biến tiếp theo mà tuỳ cơ ứng phó, vừa cấp tốc phục hồi lượng linh lực tiêu hao.
Một nhịp hô hấp.
Hai nhịp hô hấp.
Ba nhịp hô hấp đi qua vẫn chưa có kỳ biến gì phát sinh, ba phương duy trì tư thế bất động.
Bề ngoài vô sự, tuy nhiên, trong đại não đám người quan chiến đang siêu tốc chạy nhanh hơn ánh sáng vô số ý niệm, thêu dệt vô số câu chuyện hoang đường, chỉ chực chờ truyền khắp toàn thành.
Có kẻ nghĩ Phong Hành Thiên trúng quyền, đại thương nguyên khí, không chừng nội tạng cũng hư hao, bộ dáng kiêng cường bày ra hiện tại chỉ là cố gắng chèo chống, giống như quả cầu pha lê đã nứt vỡ trăm đường, chỉ một ngón tay chạm vào cũng đủ tan tành vạn mãnh.
Lại có người táo bạo hơn, cho rằng Phong Hành Thiên kỳ thực đ·ã c·hết ngay khi trúng quyền, sở dĩ thân thể không ngã là bởi lực đạo Thập Thủ Trường Quyền quá lớn, như búa tạ ngàn cân đóng chặt t·hi t·hể tên kia trên đất.
Ai nấy đều mang suy tư, nhưng, không ai nguyện bước lên nghiệm chứng, sợ đâu tên kia bất ngờ hồi quang phản chiếu, bản thân vừa tới lại bị trút giận, dù xảy ra chuyện gì cũng khó nói.
Năm nhịp hô hấp đi qua, đám người trở nên nóng ruột, bắt đầu người tay ngứa chân, nhưng, tuyệt nhiên không dám vọng động.
Khi này, ngoài cửa đột nhiên lù lù xuất hiện một thân ảnh khủng bố thân cao hơn mười thước, y dùng đôi song thủ cuồng lộ cơ bắp, thô to tựa cặp đại chuỳ dạt đám người nhốn nháo sang bên, dễ dàng giống như dạt bèo mặt nước.
Mấy kẻ bản tính vốn độc miệng, bị chen hàng thì khó kiềm tức giận, muốn mắng một tràng, nhưng, khi bọn hắn vừa mới quay đầu đã cảm thấy răng cắn vào đầu lưỡi, đôi môi ngậm chặt như vỏ trai, cúi đầu rụt cổ.
Người kia mày đao mắt kiếm, tướng hung thần, một bộ da hổ dọc ngang thân, nanh bén lồ lộ như dã thú, làn da u ám màu kim chuông, lưng gấu vác theo lang nha bổng, quanh thân sát khí phiêu nhiêu tản, hung uy trấn nh·iếp quỷ tu la.
Ở đây, ai nấy đều biết hán tử này thuộc về nhóm mười đại cao thủ đứng đầu toàn thành, một thân cao ngạo tán tu, độc lai độc vãng, chẳng hề màn tới bất cứ thế lực nào. Nghe nói, hắn từ lúc lọt lòng đã bị bỏ tại trúc lâm phía xa ngoài thành, thiên sinh địa dưỡng, tranh giành mạng sống từ trong nanh vuốt của hung thú mà rèn nên bản lĩnh phi phàm. Cũng do, ít tiếp xúc nhân loại, quanh năm ẩn hiện nơi trúc lâm, tính cách hắn ngược lại giống hơn với dã thú, hung hăng đáng sợ, hành sự tàn nhẫn, chẳng bao nhiêu người dám dây dưa.
Vào thành lần này bởi hắn rất thích uống rượu, theo đúng lịch trình thì mỗi đầu tháng sẽ đến Tương Vân thương hội mua loại Nữ nhi hồng bản thân ưa thích.
Trong mắt đại hán hờ hững u quang, dường như không hề thấy hai thiếu niên đang giằng co khí thế mà cứ vậy bước đến bàn gỗ hình móng ngựa phía xa. Hành động táo bạo khiến trái tim mọi người phập phồng lo sợ, chẳng thể đoán định tiếp theo sẽ phát sinh thêm sự tình gì.
Khi đại hán to cao lướt qua, Phong Hành Thiên vốn đang bất động lại ho khan lên vài tiếng.
Chỉ là vài tiếng ho nhưng rơi vào tai đám người lại như lôi pháo nổ vang, khiến bọn hắn phải trợn trừng hai mắt cảnh giác.
Lại để bọn hắn thêm phần kh·iếp hãi, Phong Hành Thiên vậy mà phun ra một bãi nước bọt, hung hăng mắng chửi. ““Hừ, đồ khốn nhà ngươi, một chiêu kia mạnh mẽ đến vậy, kình lực một quyền như đàn voi giẫm đạp, không phải thân thể ta tốt chắc đã b·ị đ·ánh thành bãi thịt nhão rồi a, khốn kh·iếp a!”
Hắn mắng chửi vô cùng thuận miệng, khi xong thì thở bạo một ngụm trọc khí, giống như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, chưa từng trúng một chưởng bài sơn đảo hải.
Đúng thôi, Phong Hành Thiên được tinh thuần nhất, nồng đậm nhất Sinh Mệnh Linh Thuỷ tẩy lễ, thân thể cải tạo đến mức độ đồng bì thiết cốt, so với võ giả chuyên tu nhục thân như Tiền Đại Hùng vượt trội hẳn mấy phần, chút quyền kình từ Lý Thanh Sơn phát động mạnh thì có mạnh, đau thì có đau, tuy nhiên, chỉ giống hài tử đánh vào người trưởng thành, ắt chừng tiếp vài chục quyền mới bắt đầu nảy sinh hiệu dụng.
Mà thời điểm lãnh quyền, nào có phải Phong Hành Thiên lấy thân đối cứng. Tại đoạn đường cái, hắn thấy thủ đoạn ngưng tụ linh lực tại một điểm để bảo hộ chỗ yếu hại của Tiền Đại Hùng, hứng chí trong lòng, sớm tự mình ghi nhớ, lúc quyền mang sắp v·a c·hạm thử thi triển một lượt, kết quả không cho hắn thất vọng.
Hiện thời, tại một góc khuất nào đó trên tầng hai, một thân ảnh nam tử u ám mang lên chiếc mặt nạ quỷ đỏ rực đang dùng tay không bẻ khoá mấy cái hộp gỗ tầng tầng cấm chế nhẹ như ăn cơm, liên tục cười khúc khích từng tiếng khoái trá mà quỷ dị, dùng giọng ghẹo gan nói. “Không phải ngươi vẫn y nguyên không sứt mẻ sao, chửi cái gì chứ? Hắc hắc”.
Kỳ thật, lúc nãy Phong Hành Thiên không phải mắng ai khác mà là nhắm trực tiếp vào Phong Quân.
Sở dĩ Phong Hành Thiên có thời gian thí nghiệm, bài ra thủ hộ lại không trực tiếp tránh né bởi vì giây phút tối hậu quan đầu đại não lại vang lên lời nhắc nhở của lão sư, thủ thỉ bảo hắn không được sử xuất phi thạch. Nói rằng, phi thạch tuy lợi hại nhưng nếu bị địch nhân áp sát cận chiến thì sẽ tay chân lúng túng, khó cách nào thi triển điểm mạnh, thất bại ắt nắm chín phần. Buộc hắn lần này phải mượn Lý Thanh Sơn mà luyện tập chính diện công kích.
Khoảng thời gian năm nhịp hô hấp hao phí chính là Phong Quân đang ở trong đầu đệ tử diễn lại một màn Thanh Phong Quyền.
Hiện tại, tuy chưa thể trọn vẹn thuần thục lộ quyền pháp kia, chỉ miễn cưỡng tham thấu sáu, bảy thành uy năng, có điều, Phong Hành Thiên tin tưởng chỉ cần dùng ba phần thực lực đã đủ áp chế thằng nhóc ngông cuồng kia.
Đưa bàn tay về trước, cong lên hai ngón, ngoắt ngoắt, giọng nói mang theo ý khiêu chiến. “Đến đây, chúng ta đánh lại, một quyền phân thắng bại.”
Biểu tình kia rơi vào mắt Lý Thanh Sơn lại như tấm vải đỏ phe phẩy, chọc điên con bò đang hăng tiết, hắn sôi trào tức giận, chút tự ngạo vừa lấy lại thì bị bộ dáng không thương không tổn, ung dung tự tại kia hung hăng đập nát. Suy nghĩ quỷ dị lại nói với hắn tên kia có khi nào từ đầu đã giả vờ trúng chiêu để trêu chọc mình. Chân mày Lý Thanh Sơn cau chặt, hai mắt nổ bắn hung quang hơn một thước, linh lực đẩy lên cực hạn, hoá thành một luồng cương khí quấn quanh thân, mái tóc đẹp đẽ bay loạn, phía sau lại tụ ra bốn cái quyền đầu hư ảo. Khí thế lần này khủng bố gấp đôi khi trước, khiến cho dị mộc chế tạo mặt sàn cũng bắt xuất hiện từng cái vết nứt đen như bầy sâu độc bò lúc nhúc.
Động thái lớn đến mức này, cả b·iểu t·ình không quan tâm tất thảy của đại hán to cao cũng phải động dung, đôi mắt sâu thẳm tựa đáy vựa vạn trượng bình đạm liếc qua. Nán lại một nhịp, tuỳ tiện ngồi lên chiếc bàn gỗ gần đó, hai chân mở rộng, tay chống cằm, chờ đợi màn kết của vở kịch kia.
Đám người bận rộn đánh chủ ý lên thân hai cái nhân vật chính trong sân, nhất thời bỏ qua màn đáng sợ bên tráng hán to cao.
Lẳng lặng nhìn quyền thế càng bốc càng cao, đủ như bó đuốc lớn màu hư ảo cháy phừng phừng trên thân Lý Thanh Sơn, Phong Hành Thiên hừ lạnh, thân thể bắt đầu động.
Không ấm không lạnh cười một tiếng, b·iểu t·ình chẳng có gì nhưng thông qua vô số huyệt đạo trên người linh lực hoá thành làn khói mỏng manh đến mức mắt thường vô phương trông thấy, cấp tốc hướng không gian bốn phía bao trùm, kéo đến từng trận cuồng phong, ẩn giấu quấn quanh tay hắn.
Đại hán tử dịch ánh nhìn lên người Phong Hành Thiên, vẻ tán thưởng kèm theo kiêng kỵ lấp loé, trong sảnh đường ngoài Phong Quân trên cao thì hắn là người duy nhất cảm giác được Phong Hành Thiên đang xuất thủ. Hắn liên tưởng, khí tức Phong Hành Thiên phát ra giống hệ trên thân mấy đầu hung thú lão đại đã sống hơn trăm năm.
Súc lực đủ mười thành, gió thổi mái tóc dựng ngược, Lý Thanh Sơn quát lên vang như sấm, nhào tới như mãnh hổ hạ sơn, đặt hết hy vọng cho một quyền này.
Trên người Phong Hành Thiên từ không có thứ gì đến bạo khởi trận trận cuồng phong chỉ trong chưa đầy một nhịp hô hấp, khí thế mạnh mẽ đến độ đẩy đám người xung quanh dạt hẳn ra một vòng lớn. Chân trái nhẹ nhàng kéo về sau, bày ra một cái thế thủ, tay nắm quyền hình đặt cong lên mượn thế.
“Ngươi c·hết đi!” Lý Thanh Sơn thét lớn rồi đấm xuống.
Phong Hành Thiên tuỳ ý đấm ra một quyền.
“Ầm…”
Song thủ đối cứng, âm thanh như sơn băng địa liệt vang vọng khắp căn phòng, mấy kẻ yếu đuối chút thì đau đớn nhăn mặt nhíu mày, hai bàn tay che chắn âm chấn không để tiếp tục làm tổng thương bản thân.
Dư ba kéo ra bạo phong cương mãnh, đánh nát từng cái bàn bằng gỗ quý chung quanh thành phấn vụng, chỉ mới một giây đã đảo lộn hơn phân nửa diện tích phòng trà, diện tích ảnh hưởng hơn kém năm trượng. Quái lạ là chỗ nam tử cao lớn rất tâm chấn lại điềm nhiên vô sự, chỉ có mái tóc bù xù đã lâu không chải chuốc của đại hán đang bị thổi tung lên.
Tại giây thứ hai, Phong Hành Thiên nở một nụ cười đắc thắng, nhẹ nhàng đẩy tay về trước, quyền kình vốn kinh hồn bạt vía thế nhân của hắn vậy mà tăng thêm gấp đôi lực lượng, cuồng phong bão táp thét ầm ầm, đem bốn đại quyền đâu của Lý Thanh Sơn đồng thời cho phá toái.