Chương 27 : Thập Thủ Trường Quyền
Nhìn theo bóng lưng Phong Hành Thiên, nội tâm Lý Thanh Sơn dâng lên một hồi bứt rứt, chân mày liên giật, khoé miệng co quắp, lại liếc tới đám người phía dưới sắc diện càng thêm tệ hại.
Mặc dù, tất cả mọi người chỉ ném tới tâm tình xem náo nhiệt, thế nhưng, cái Lý Thanh Sơn nhìn thấy là tất thảy bọn hắn đang khinh thường mình, đang cười vào mặt mình. Lại nhớ mấy lời nói tên Tiền gia khốn nạn kia bỏ lại phía sau nghe kiểu nào cũng là dạy đời hắn, là một cái tát thật mạnh đánh vào cách làm người của bản thân hắn. Không đúng, đối với Lý Thanh Sơn, cái kia còn đau hơn thật chất công kích rất nhiều, là nhằm vào linh hồn đập nát sự ngạo mạn hắn vung vén bấy lâu. Nếu lần này không thể xử lý tên Tiền gia kia tại chỗ này Lý Thanh Sơn sẽ không còn mặt mũi nào gặp người khác, không còn mặt mũi nào tại Thanh Dương th·ành h·ung hăng càng quấy.
Môi đỏ liên tục động, phun ra thu vào đều là nhiệt khí bừng bừng, thời khắc này Lý Thanh Sơn chỉ còn suy nghĩ về việc lấy lại danh dự, không muốn quan tâm cái gì là thực lực chênh lệch, không muốn quản mình kém đối phương bao nhiêu, ánh mắt sòng sọc ghim chặc trên thân tên họ Tiền, dường như hắn đang thấy rõ trái tim đang đập tại trong lồng ngực đối phương. Vận lên một thân linh lực cương mãnh, quán chú vào hai đầu quyền, hung hăng xông tới.
Lý Thanh Sơn vừa động thủ, đám người quan chiến liền kinh hãi không thôi, bọn hắn thấy rõ Lý Thanh Sơn hai tay xuất quyền nhưng xuất hiện lại tới bốn đầu quyền mang, từng cái đều không c·hết khác biệt, hệt như đều là thực chất.
Tứ đại gia tộc đường hướng bất đồng, mỗi nhà một vẻ, mạnh yếu tuỳ chỗ khác nhau. Nếu, Tiền gia dùng tâm cơ âm trầm xảo trá, lấy tài lực kinh người và nội tình thâm sâu mà thành danh thì Lý gia cũng có trấn tộc thủ đoạn, một môn kinh diễm thiên hạ quyền pháp gọi tên Thập Thủ Trường Quyền.
Quyền này được lão tổ khai tộc Lý gia sáng tạo, là một môn quyền kỹ Hoàng cấp cực phẩm duy nhất tại Thanh Dương thành, thuộc về tầng thứ chí cấp bảo vật, vạn người thèm khát.
Để xuất động quyền này yêu cầu đem lực lượng và tốc độ dung hợp cùng một chỗ, khi đấm ra thì phải nhanh tự thiểm điển, kinh hồng, lưu lại từng cái quyền mang tàn ảnh, lực đạo thì phải mang theo uy lực chấn thạch phân cương, bài sơn đảo hải, khiến cho địch nhân đối mặt bị áp đảo tinh thần rồi bất phân thực giả, cuối cùng vô phương kháng cự.
Tương truyền, năm đó Lý gia lão tổ hoả hầu quyền này, một mình đối chiến vị gia chủ đồng cấp, mỗi chiêu xuất động đều sinh mười hình quyền đầu, đối cứng suốt ba ngày ba đêm, rốt cuộc, đem một trong hai vị gia chủ kia đ·ánh c·hết, người còn lại đầy mình máu me, trọng thương đến mức phải bế quan mười năm mới khỏi, riêng lão chỉ thụ chút khô kiệt, tịnh dưỡng một tháng đã phục hồi sung mãn. Từ đấy, vang danh vô địch toàn thành, hiệu Thập thủ vô địch,
lấy lực một người nghiền ép ba đại gia tộc còn lại và cả phủ thành chủ. Chẳng những trong thành Thanh Dương bá đạo, Lý lão tổ còn hướng tới các thành lân cận hiển uy, thu phục được mấy nhà thần phục, cuối đời thọ nguyên cạn sạch mà bình ổn lâm chung.
Bất hạnh thay, đời sau lại kém đời trước quá nhiều, hậu nhân Lý gia suốt vô số năm dài đằng đẳng chẳng thấy đi ra một người nào thừa kế hoàn hảo uy năng chiến quyền, miễn cưỡng mô phỏng sáu, bảy thành uy lực năm xưa, dần dần bị mấy thuộc tộc bên ngoài rời bỏ, rồi rơi xuống cùng tam tộc khác duy trì thế cân bằng.
Đám người dưới lầu ai cũng biết hung danh trường quyền kinh khủng, giờ này lại thấy Lý Thanh Sơn tuổi nhỏ lại mạnh mẽ ngưng tụ ra bốn đầu quyền, thâm tâm thầm kh·iếp sợ loại thiên tư, thực lực kia, cảm thán bá đạo dị thường. Nghĩ, nếu để hắn tu luyện thêm vài năm nữa khẳng định nối gót tên ca ca thiên tài Lý Hồng Lam trở thành minh châu trấn tộc ở Lý gia, qua tiếp mấy chục năm thì thành tựu một trong mười vị trí đầu bảng toàn thành ắt không mấy xa vời. Trong lòng ai nấy đều thầm chút mừng Lý gia một tiếng, có người thâm sâu hơn còn nghĩ cách đưa con trai, con gái nhà mình thành hôn để hưởng ké chút hào quang, đủ loại tâm tình phức tạp trưng ra.
Nếu như lúc đầu, bọn hắn vì nhìn thấy hai tên mập, ốm kia bị đã thương, Lý Thanh Sơn một mặt ngưng trọng mà cho rằng hắn đang bị nghiền ép, mà thay hắn lo lắng thì giờ phút này cỗ ý niệm kia đã dời về trên thân tên Tiền gia này.
Quyền kia uy thế kinh người, gần chín phần số người ở đây tưởng tượng bản thân thế vào vị trí, chính diện bày hết thủ đoạn phòng ngự ra thì chống đỡ được hai quyền đã là cực hạn. Thế nhưng, tình huống hiện tại là cái gì. Là nam tử Tiền gia không rõ thân phận kia bị Lý Thanh Sơn nhắm tới hậu tâm mà đánh lén, lại còn mang theo bốn địa quyền đầu phá thạch liệt cương, nếu thân thể huyết nhục bình thường lãnh trọn một kích này khẳng định nội tạng sẽ bị phá thành trăm mảnh, hộc máu c·hết tươi.
Nghe được tiếng gió ù ù thổi bên tai, mắt trông thấy ánh mắt lạnh tanh như thể nhìn một n·gười c·hết đang chiếu lên thân, Phong Hành Thiên thở dài một hơi, nhắm mắt, lắc đầu. Hắn tính ra được thiếu niên kia sẽ đánh lén, nhưng vì lão nhân hồng bào vẫn muốn cho y một cơ hội, cuối cùng, kết quả vẫn như bao nhiêu lần trước, Nhân tộc chẳng mấy người tốt đẹp. Hai ngón tay chẳng biết từ lúc nào đã kẹp chặt một nén bạc, linh lực quán chú hình thành một tầng khí trắng mỏng như sương, chực chờ phát động.
“A… Ngươi c·hết đi cho ta…” Thời điểm quyền kình tới sát hậu tâm, kình khí thổi tung mái tóc Phong Hành Thiên, Lý Thanh Sơn gầm một tiếng vang như sấm, cố gắng đẩy tay đi xa mấy phần, tung hết lực cho chiêu này.
Khuôn mặt Lý Thanh Sơn lúc này âm trầm bất định, chẳng biết nên vui hay nên buồn, vô số cảm xúc đan xen vào nhau. Cực hạn uy lực của hắn nằm ở ba quyền, vậy mà trong lúc oán khí trùng thiên lại giúp khai mở ra quyền thứ tư, giúp hắn rút ngắn đoạn khoảng cách cực lớn so với ca ca năm đó, giúp lòng tự tôn đang bị tổn thương lành lại với một tốc độ nhanh chóng mặt.
Chỉ cần quyền này đánh xuống, chỉ cần đem người trước mặt oanh c·hết thì chẳng những hắn không phải chịu nhục mà ngược lại sẽ đem địa vị bản thân tại toàn tộc, toàn thành nâng lên tầm cao mới, chỉ vừa nghĩ đến thế thôi mà sát cơ nơi ánh mắt đã nồng đậm thêm một mảng lớn, xuất quyền thêm phần ác liệt, quyết đoán.
Đồng thời điểm, Phong Hành Thiên xoay người nhanh như điện, hai người bốn mắt đối nhau, hắn nở ra một nụ cười lạnh tựa đoá băng hoa mọc tại chốn cửu u.
Trong một khoảng khắc không tới một phần triệu của giây, trái tim Lý Thanh Sơn dừng lại, một giác một cỗ hàn khí như ma quỷ lướt qua thân thể mang lại, vô số sát cơ phút chốc biến mất chẳng thấy tâm hơi. Hắn sợ, hắn đã sợ hãi, hắn sợ nhưng chẳng biết tại sao bản thân lại sợ. Một tia ý niệm lướt nhanh hơn sao băng cho hắn biết trên kia từ đầu vẫn luôn nắm mọi thứ trong tay, bản thân thế này chỉ như con sâu kiến giãy giụa, vô phương thoát khốn, cảm giác bất lực đến cực hạn lần đầu tiên trong mười ba năm này bám lấy hắn. Nhưng, tất cả như đã nói, chỉ tại một phần triệu của giây, Lý Thanh Sơn lực đã tới sát bên, có muốn thu cũng khó, chỉ đành tiếp tục lao tới, dù sao thì sát kích đã gần trong gang tấc, dù đối phương có là bậc nào đại cường giả cũng vô phương đào mệnh.
“Xoẹt!”
“Ầm!”
Hai đạo âm thanh đồng thời vang lên, không cách gì phân biệt trước sau, chỉ khác biệt ở chỗ, một âm nhỏ như tiếng muỗi kêu, duy nhất hai người trong trận mới nghe được, còn một thanh thì lớn tựa cự nhạc đổ sụp khiến ai nấy đều không khỏi giật mình, trái tim nẩy lên một nhịp.
Ngay sau đó, một bóng người hướng về phía sau bắn ngược mà đi, thanh thế như lưu tinh hạ lạc không thể đỡ, buộc đám người phía dưới phải tránh ra một khoảng rộng.
Khi người kia v·a c·hạm, mặt đất kêu lên một hồi tiếng nứt vỡ giòn tan, từng khối cương thạch lót sàn liên tiếp bị phá toái theo hai chân người kia cày ra một rãnh sâu, mái khi lui trọn năm bước thì chấn động mới kết thúc, nhưng, dư ba vẫn còn cảm nhận dưới dưới lòng bàn chân.
Tại tầng trên, Lý Thanh Sơn thở hồng hộc, mắt liếc nhìn cánh tay phải đã xuất hiện một đường máu đỏ tươi, ống tay áo cũng bị xé toạc, chân mày cau lại thật chặc. Hắn thấu triệt, đối phương trong thời điểm tối hậu quan đầu ném ra một thứ ám khí cực kỳ quỷ dị hình nén bạc bầu bĩnh vậy mà sức sát thương còn hơn lợi kiếm gấp mấy lần, uy lực không gì sánh được. Nếu không phải, một chiêu kia bị màn khí uy áp phát ra từ Thập Thủ Trường Quyền làm cho chệch hướng mà bắn xuyên qua tim thì khắc này hắn đ·ã c·hết không nghi ngờ. Nhưng, may mắn cũng đại biểu một loại thực lực, lần đối chiêu vừa rồi, Lý Thanh Sơn đã chiếm được tiện nghi.
Kẻ bại chính là Phong Hành Thiên, tuy nhiên, quái dị ở chỗ hắn đã lãnh trọn bốn quyền kia nhưng ngoài một thân bất động ra thì không có chút biểu hiện nào khác, cứ yên lặng bất động như bức tượng, hai đó ghim chặc lên thân Lý Thanh Sơn.