Chương 11 : Tuỳ Phong Khởi Vũ
Tâm trạng tốt hơn, Phong Quân không duy trì bộ dáng khó ở luôn cau mặt nhíu mày mà nói nhiều hơn vài lời, đem tự thân kinh lịch và chút ít quy tắc cần chú ý tại võ giả giới sơ lược đại khái giảng qua.
Nghe nhiều một chuyện tốt một chuyện, hiểu biết của Phong Hành Thiên phần nhiều đều nghe lỏm người khác mà biết, chẳng hề phản đối, hai con mắt tròn xoe, chăm chú lắng nghe, lộ ra bộ dáng hệt như tiểu hài đang được đại ca ca dùng văn minh tiên tiến khai mở thế giới quan hoang sơ của bản thân.
Hai người chuyên tâm tới mức bỏ thời gian sang một bên, mãi tới khi phía Đông xuất hiện từng vòng hào quang hồng nhuận ánh lên khuôn mặt cả hai mới bị kéo về thực tại.
Phong Quân đứng dậy, tay chấp hờ hững phía sau, ngây người ngắm Mặt Trời chậm chậm lên cao, ánh mắt bề ngoài đạm mạc nhưng tận sâu tầng đáy lại dấy lên sóng ngầm cuồn cuộn, hồi tưởng một hồi chuyện xưa.
Phủ dưới bóng lưng Phong Quân, Phong Hành Thiên cảm giác thời khắc này đối phương dường như bao bọc thân thể trong một luồng tan thương khí tức, bộ dáng mơ hồ gầy yếu đi mấy phần, đã giống với lão nhân trăm tuổi sắp bước chân vào luân hồi. Mãi sau, Phong Quân ủ rũ thở dài, hít vào một hơi kéo lên tâm lý, yếu ớt nói. “Được rồi! Không thể tiếp tục lãng phí thời gian nữa, nhanh, chúng ta phải sớm thoát khỏi đây.”
Phong Hành Thiên bất giác nhớ tới thời điểm bị Trần Hoà đuổi g·iết, đạp bước tung bay, nhẹ nhàng lướt đi như quỷ mị, mười phần khoái chí, hào hứng nói. “Lão sư, vậy ngươi sẽ giúp ta khinh công sao?”
Phong Quân vừa nghe lời này đầu mày vốn dãn ra lại khẽ cong xuống, vì giận dữ mà thân thể khẽ rung, lớn tiếng quát mắng. “Chuyện quái gì cũng muốn nhờ ta, ngươi đúng không có tiền đồ!” Lại đảo mắt nhìn quanh. “Ngươi xem, vách đã này bóng nhẵn như bôi mỡ, con kiến bò lên cũng khó, dù ném mấy tên cao thủ khinh công xuống thì chúng cũng vì không tìm thấy chỗ mượn lực mà thúc thủ vô sách, phụ thể của ta càng không cần đề cập.”
Phong Hành Thiên bị mắng mà cúi gằm mặt, nhưng chỉ vì đang che giấu nụ cười khổ, hắn không hiểu nguyên nhân nào lại khiến bản thân sinh ra cảm giác muốn dựa dẫm cái tên quỷ diện nhân thần bí tính cách khó dò này.
Đúng thôi, có loại lão sư cường đại bất kỳ ai cũng muốn học giả lười trốn tránh chút việc chứ.
Phong Hành Thiên cũng hiểu, mặc dù Phong Quân nói là không được nhưng với bản lĩnh kinh khủng kia thì đừng nói chút hang đá cỏn con này, dù cho đem hắn bay lên chín tầng mây khẳng định cũng nằm trong phạm vi năng lực. Hắn giả vờ ngây ngốc, dịu giọng hỏi. “Lão sư, vậy ngài muốn ta làm sao thoát chứ?”
Gãi trúng chỗ ngứa, Phong Quân bày ra bộ dáng cao thâm mạc trắc, vỏn vẹn một chữ. “Bay.”
Bay lượn, cái này ngoại trừ một vài tộc loại đặc thù như Tiên tộc, vừa sinh liền sở hữu song dực ra thì vẫn luôn được xem là thước đo thực lực, kẻ có thể ly địa đằng không mới đủ xứng với danh xưng cường giả.
Lần này, Phong Hành Thiên thật sự ngây người.
Trông thấy khuôn mặt ngốc trệ của tên đồ đệ, Phong Quân càng thêm đắc chí, nhếch môi cười khẩy, ngón tay hướng về hư không phía trước vẽ một vòng tròn.
Ngay lập tức, vô số quang điểm nhỏ bé chừng con đom đóm, lập lèo ánh sáng, chẳng biết từ đâu cứ trôi nổi mà đến, bọn nó theo hình vòng tròn kia mà cuộn thành một dãy ngân hà diễm lệ. Tại trung tâm ngân hà, vô số điểm sáng cắn nuốt lẫn nhau, đản sinh một đạo lục quang thánh khiết, sau khi hoàn tất quá trình dung hợp độ lớn của lục quang vừa vặn một hạt long nhãn, liên tục dao động lên xuống giữa hai người.
Phong Quân đầy mặt xuân quang, bày ra thâm cao giới thiệu. “Trùng hợp, chỗ ta sở hữu một quyển phi hành kỹ mang tên Tuỳ Phong Khởi Vũ. Công dụng như tên thuận gió mà bay, nhất bộ điểm lăng vân, nhất bộ ngoài vạn lý, đạt đến hoả hầu thì không trung tựa đất bằng, nhẹ nhàng rảo bước như thần tiên tản bộ, hoàn hảo một quyển công pháp hàng chữ Thiên."
Cường giả tuy sở hữu đặc quyền phi hành nhưng bọn hắn thời thời khắc khắc đều phải toả ra linh lực áp chế trọng lực ảnh hưởng. Nhưng, phi hành kỹ lại khác, cái này cung cấp cho người sử dụng khả năng lăng không mà linh lực tổn hao lại cực kỳ ít ỏi giống hệt chín trâu mất một sợi lông, căn bản không đáng nhắc tới.
Có điều, độ trân quý của phi hành kỹ đạt đến tột cùng, như phượng mao lân giác, có tiền cũng không thể mua, kẻ có cự đại thế lực chống lưng còn cơ may hy vọng, bằng không thì chỉ có thể gặp không thể cầu.
Phong Hành Thiên đương nhiên chẳng biết chút gì về phi hành kỹ, hắn nghĩ đơn giản thứ giúp người ta bay lượn chắc chắn là vật tốt.
Lúc nhỏ, Phong Hành Thiên trú dưới mái hiên nhà người ta ngủ tạm hắn từng nhìn thấy qua một nữ cường giả chân trần điểm gió mà bay, áo lụa mỏng manh trên người phiêu động tinh tế hút hồn người. Bộ dáng mỹ miều của nàng tô điểm cho bầu trời ngàn sao rực rỡ thêm phần đẹp đẽ, giống như Thường Nga trông những miêu tả hắn từng nghe qua.
Từ đấy, nội tâm Phong Hành Thiên vẫn nung nấu ý tưởng một ngày bản thân sẽ được giống như vậy, như làn mây nhẹ lai đáo tứ phương, nhìn ngắm tam sơn ngũ nhạc, dạo chơi Bồng Lai tiên đảo.
Mỹ mâu đại phát thần quang, Phong Hành Thiên kích động reo lên. "Lão sư, ta muốn học công pháp này a, ngươi mau đưa cho ta."
Phong Quân xem thấu nguyên nhân sự vui mừng trên mặt tên đồ đệ, thu lấy lục quang, nghiêm giọng nhắc nhở. "Đừng tưởng bở, với thực lực ngươi hiện tại bay cao nhất chừng ba mươi trượng là cùng, bất quá, thời điểm quan trọng ta sẽ thoáng trợ giúp đôi chút.”
Quả thật vậy, công pháp bá đạo thế nào thì vẫn cần linh lực làm gốc rễ chèo chống mới phát huy ra tột cùng uy lực, đồng hàng chữ Thiên đưa cho một kẻ mới tu luyện và một vị đỉnh tiêm cường giả phát động khác biệt nghiên trời lệch đất, bằng mắt người thường vẫn nhận ra hơn kém.
Bằng lực lượng Phong Hành Thiên hiện thời không cầu tham ngộ, vận dụng thâm sâu áo nghĩa Thiên cấp công pháp, vẻn vẹn phát động một chút da lông đã đủ giúp hắn trong chiến đấu đoạt lấy lợi hại đã là vạn hạnh.
Phong Hành Thiên bị mắng mới tự hiểu bản thân thất thốt, tự thẹn mà đỏ mặt, cười khẩy một cái rồi nói. “Lão sư, ta hiểu ngài có ý nhắc nhở ta, về sau ta nhất định sẽ chăm chỉ tu luyện, chỉ là, bây giờ thoát ly cái thiên khích này mới nói tới chuyện đằng sau.”
Phong Quân lộ ý hài lòng, cong ngón nhất chỉ, đẩy lục quang tiến nhập mi tâm Phong Hành Thiên.
Một đạo ý thức xa lạ ồ ạt tiến nhận sâu xa Thức hải Phong Hành Thiên rồi chậm rãi hoà tan thành hư khí, dung nhập một chỗ với ký ức của hắn, khiến Phong Hành Thiên như nhìn qua Tuỳ Phong Khởi Vũ từ lâu, làu làu đọc thuộc khẩu quyết, đôi mi thanh tú khép lại, rơi vào minh tưởng mà cảm ngộ áo nghĩa.
Phong Quân ngồi phịch xuống một khối nham tương, lẳng lặng chờ đợi.
Ước chừng qua thời gian uống cạn một chén trà, Phong Hành Thiên mở ra hai mắt, bạo phát một đạo lục quang chói mắt, trong một giây nửa khắp áp chế lam quang từ Sinh Mệnh Tiên thụ, thắp sáng cả cái thiên khích rộng lớn này.
Phong Quân mĩm cười, khẽ nói. “Chút mừng ngươi tham ngộ Thiên cấp công pháp a.”
Phong Hành Thiên vẫn còn bất ngờ, hắn không hiểu nguyên do bản thân lại dễ dàng thông suốt, hắn chỉ thuận theo một tia ý tức mà cảm ngộ.
Lão sư mẫu mực lại lên lớp. “Đấy chính là thủ pháp thần niệm truyền thừa, ta đem luận giả bản thân khắc sâu vào linh hồn ngươi. Ưu điểm khi làm theo cách này sẽ giúp ngươi tiết kiệm đại lượng thời gian, vô công tự thành đạo, hơn nữa, dù nhục thân bị phá diệt linh hồn vẫn thuỷ chung thi triển ra được. Có điều, chương thực hành vẫn phải tự ngươi đi làm lấy.” Hất cằm về phía vách đá ra hiệu. “Đi đi.”
Phong Hành Thiên hiểu ngay, hướng về vách đá, chân bày ra bộ pháp, nội thể luân chuyển linh lực, mặt ngoài thân thể dâng lên một hồi lục quang, ba động mạnh mẽ hoá thành từng cơn gió thổi đánh thực vật nơi đây liên tục lay động.
“Lên.” Phong Hành Thiên quát lạnh, dưới chân phát lực đạp mạnh một cái, cả người bắn thẳng cao như trái cầu. Nhưng, khi vừa bay lên được gần ba thước dưới chân Phong Hành Thiên đã mơ hồ xuất hiện cảm giác một bàn tay níu lại, lực đạo bắt đầu suy giảm, tới khi chạm cột mốc năm thước thì hắn hoàn toàn mất hết lực, khẽ rơi xuống.
Phong Quân trưng ra bộ mặt ngưng trọng, nội tâm cực độ chờ mong.
Quả nhiên, Phong Hành Thiên không làm lão sư mình thất vọng. Thời điểm thân thể chùn xuống ba phân lại bạo phát linh lực một lần nữa, đạp lên thanh phong như đạp lên phàm thổ, mượn đà tiếp tục phi thân mà lên, đã chạm tới gần mười trượng. Đáng tiếc, đấy cũng chính là cực hạn của hắn, bước thứ ba không cách nào thi triển, giữa không ngã xuống như quả cây rụng. May mắn thân thể hắn được Sinh Mệnh thủy cải tạo, cứng rắn mười phần, chỉ nhận lấy chút ê ẩm ở phần mông, nếu không, với độ cao ấy ắt phải nằm sấp mấy ngày.
Phong Quân vì kinh ngạc mà thoáng đờ người, hắn năm đó luyện bộ công pháp Tùy Phong Khởi Vũ này phải ngồi cảm ngộ suốt nửa ngày mới lãnh ngộ vậy mà tiểu gia hoả này chỉ tốn thời gian một chén trà liền bước được hai bước, loại thiên phú này thật sự quá mức lợi hại.
Nói vậy không đồng nghĩa Phong Quân yếu kém, xem hắn tâm ngạo trùng thiên nếu không đủ cân lượng khiến vạn người phải kiên kỵ đã sớm đã thác mạng. Hắn năm đó mục loé lục quang đã mạnh mẽ bước ra trọn vẹn bốn bước, khoảng cách trọn vẹn hai mươi thước.