Chương 10 : Phong Hành Thiên
Quỷ diện nhân tận tình chỉ dẫn, giúp A Phong từ phàm nhân chưa từng tu luyện từng bước làm quen với thuật thổ nạp rồi đến bước nhẹ nhàng hấp thụ chuyển hoá nồng đậm thiên địa linh khí trở thành linh lực bản thân. Lại đem phần linh lực này theo kỳ kinh bát mạch phân phối đi khắp cơ thể, cường hoá từng cái huyệt vị, bồi dưỡng phủ tạng, cải tạo cơ nhục, cuối cùng hướng về Đan Điền đổ tới. Cứ mỗi vòng luân hồi như vậy kết thúc A Phong sẽ phun ra một ngụm trọc khí u ám đại biểu số cặn độc tích luỹ bấy lâu, cả một quá trình này có thể ví von như con cua đang lột xác, phá cũ lập mới.
Thuyền thuận nước trôi, A Phong nhẹ nhàng đi qua tám cái luân hồi đầu tiên, thế nhưng, ở lần thứ chín linh lực nhập điền hắn lại chợt phát hiện tình huống quái dị.
A Phong từng nghe qua, võ giả lấy Đan Điền làm gốc, dung nạp chuyển hoá linh lực, nhưng đây cũng không phải hắc động không đáy, thôn phệ vô cùng tận, ngược lại, mỗi người đều tự có giới hạn nhất định, loại hạn mức kia căn cứ đặc thù thể chất từng người, vào công pháp tu luyện mà dao động chênh lệch.
Tuy nhiên, thời điểm kia A Phong rõ ràng Đan Điền của hắn đã chạm ngưỡng cực hạn, đầy ắp linh lực, tuy nhiên, đại bộ phận dư thừa vậy mà lại biến thành cá lội ngược dòng, lao thẳng tới huyệt Đản Trung giữa lòng ngực rồi tụ lại, loại chuyện này hắn “chưa từng nghe qua”
A Phong hoài nghi hỏi ngay. “Tiền bối, tiền bối, ta có chuyện muốn hỏi a.”
Đang bị Sinh Mệnh lực mê luyến, quỷ diện nhân lười biếng mở ra hai mắt, khó chịu cau mày, sẵn giọng quát. “Ngươi ồn ào cái quái gì chứ?”
A Phong hơi giật mình nhưng nhanh chóng trấn định, điệu thấp nói ra khúc mắc. "Tiền bối, trong lúc điều khí ta phát giác linh lực dư thừa vậy mà lại hướng huyệt Đản Trung mà tụ, cầu ngài chỉ giáo a."
"Chỉ có vậy?" Quỷ diện nhân nhíu mày sâu hơn.
A Phong yếu ớt gật đầu.
Quỷ diện nhân tức giận, sòng sọc nhìn A Phong mặt nạ quỷ như ứng với tâm trạng hắn b·iểu t·ình thêm phần đáng sợ. Sau, hắn thở một hơi dài, tự tiêu trừ nộ hoả, nói. "Nể tình ngươi dốt nát, ta bỏ qua, nhưng, nếu lần sau còn p·há h·oại ta tu luyện thì đừng trách."
Quỷ diện nhân lại giả trang lão sư tốt, cặn kẽ lý giải. "Ngoại trừ đối ứng Khí Hải vẫn có hai vị trí khác được xưng Đan Điền, là Đản Trung đối ứng trung Đan Điền, Ấn Đường đối ứng thượng Đan Điền, tất thảy hợp xưng Tam Đan Điền. Ta tin ngươi trong lúc luyện hoá công pháp cũng cảm nhận thấy ba khối kim đan đúng không?"
Xét lại, A Phong nhận ra vị trí ba khối kim đan thật sự trùng khớp lời quỷ diện nhân nói, liên tục gật đầu tán thành.
Quỷ diện nhân lại nói. "Hạ đan chủ tinh, trung đan chủ khí, thượng đan chủ thần. Tinh, một chữ này đại biểu căn nguyên nguồn gốc sinh mệnh, tồn lưu một bộ phận Sáng Tạo chi lực từ Sáng Thế Giả. Võ giả từ luyện là mượn nhờ nội lực từ đấy, kết hợp ngoại lực thiên địa linh khí, nội ngoại tương hỗ sản sinh sức mạnh lớn lao, di sơn đảo hải, đẩu chuyển tinh di."
"Số ít võ giả bẩm sinh đã đặc thù mẫn cảm với Tinh thần lực lượng, chủ dẫn linh khí nhập Tinh thần thức hải, luyện Thần đan. Bọn hắn tu thành Tinh thần cường giả về sau nhất niệm động khống nhân tâm, nhất niệm động phong vạn dặm, vạn sự vạn vận động niệm liền thành. Bất quá, thiên phú này vạn người có một."
"Sót lại, trung đan, thần thần bí bí tồn tại, duy trì một hơi thở giữ mệnh, chưa từng xuất hiện tài liệu ghi chép qua, công năng diệu dụng. Ta khó khăn lắm mới nghiên cứu ra phương pháp tác động."
Ba cái Đan điền đây là khái niệm gì, là so với đồng cấp nhiều hơn ba lần lượng linh lực, khi chiến đấu không gặp tình huống siêu việt nghiền ép thì chênh lệch đôi chút vẫn có khả năng đánh một trận, càng thêm, muốn hèn hạ chút mài c·hết đối phương vẫn nhẹ nhàng mà làm.
A Phong vốn rất lanh lợi, vừa nghe liền hiểu ngay ý tứ trong lời nói quỷ diện nhân, vui mừng vì nhận được công pháp kinh diễm, sau một khắc hắn lại rùng mình.
Lúc trước quỷ diện nhân từng nói muốn hắn đi g·iết người, tuy A Phong thúc thủ vô sách thám trắc thực lực kẻ thần bí này, nhưng, căn cứ biểu hiện mặt ngoài mà đoán, người đối phương không thể g·iết mà phải hao tâm tổn sức đem chí bảo tặng cho mình khẳng định càng thêm khủng bố. Bất quá, hắn đã bước xuống thuyền, mái chèo lại do đối phương giữ, rút lui đã quá muộn rồi.
Hắn nghĩ, chi bằng cứ thuận nước đẩy thuyền, chỉ cần bản thân y lời từng nói g·iết c·hết đám thành dân ngu xuẩn, g·iết c·hết tên cao ngạo Thanh Quân vậy xem như đã hoàn hảo mọi sự, chuyện về sau thì tận lực là được.
Thở ra một hơi trút bỏ tâm tư nặng trĩu, A Phong nghĩ tới vấn đề khác, tham vấn ngay. “Tiền bối, cấp bậc công pháp ảnh hưởng lượng linh lực chứa đựng, không biết, công pháp ngài sáng tạo rơi vào Thiên Địa Huyền Hoàng loại nào?”
Quỷ diện nhân b·iểu t·ình cực kỳ khó xem, giống như vừa bị vạn nhân cười nhạo, khinh thường hừ lạnh một tiếng. “Thiên Địa Huyền Hoàng, hừ, không xứng đáng! Thứ ta dùng kinh nghiệm cả đời cộng với vài ngàn năm dày công nghiên cứu sao có thể tầm thường đến vậy. Nó chính là không có cấp bậc.”
“Không có cấp bậc?” A Phong trố mắt, ngạc nhiên quát.
“Không cấp bậc bởi vì nó vượt ra ngoài đạo lý bình thường, không xứng để bị liệt vào bất cứ loại nào ngươi nào, độc tôn bên trên.” Lời nói lộ ra đầy vẻ kiêu ngạo, đến nỗi cái cằm của quỷ diện nhân hất cao tận trời xanh.
Trung bình, công pháp áp chế một cấp lượng linh lực sẽ dày hơn một thành, nếu lời quỷ diện nhân nói hoàn toàn chân thật, vậy, bất kể chiến đấu với loại cường giả thế nào thì A Phong cũng chiếm ưu thế tuyệt đối, dù cho v·a c·hạm kẻ sở hữu Thiên cấp công pháp vẫn sừng sững tựa thái sơn, lập thế bất bại.
A Phong nhún vai khẽ cười, người ta nói sao thì hắn tin vậy, bản thân làm gì có chút hiểu biết nào về võ giả thế giới mà đi tranh cãi, mà đi nghi ngờ.
Quỷ diện nhân liếc nhìn bóng trăng đáy nước, thoáng tính toán gì đó rồi lười biếng đứng dậy, vung vai. “Tiểu gia hoả, ngươi tên A Phong đúng không?”
A Phong không hiểu nguyên nhân đối phương hỏi chuyện này, tròn mắt nhìn tới rồi ngoan ngoãn gật đầu. “Phải, là lão gia gia đặt cho ta.”
Quỷ diện nhân nhíu mày, hừ lạnh một tiếng nhỏ như muỗi kêu, xua tay nói. “Tên nghe không hay, đổi đi.”
Hắn là người từng bước đi từ vô danh tiểu tốt bước tới đỉnh phong nhân, chuyện gì cũng kinh qua rồi, hắn hiểu biết sự quan trọng của danh tự.
Nhân sinh vốn khó thoát ra ngoài hai chữ danh lợi, võ giả giới vẫn luôn tồn lưu một câu nói, đi không thay tên ngồi không đổi họ, bọn hắn vì chấp nhất với tên họ, đang trốn tránh địch nhân t·ruy s·át vẫn vỗ ngực xưng tên rồi nhận kết cuộc thảm liệt. Càng lên cao, cái sĩ diện hảo này càng lộ ra tác động mạnh mẽ, mấy lão quái tranh nhau phong vương gọi hoàng mà đầu rơi máu chảy. Nói chung, từ cổ đến nay kẻ vì danh mà c·hết nhiều như lá rụng mùa thu.
Quỷ diện nhân danh tự vừa thốt ra liền hùng hồn bá khí, doạ c·hết một phương, sao mà cam tâm đệ tử chân truyền lại mang cái tên chẳng hề nổi bậc được.
A Phong khẽ ngây người cứng đờ như pho thạch tượng. Hắn biết lão gia gia chưa từng học qua nửa chữ, không tài nào nghĩ ra một cái tên hay ho nào, chỉ tuỳ tiện nghe bà nương mập mạp nào đó gọi hài tử là A Phong liền thấy thuận tai mà gán cho hắn, vì vậy, đối với danh t·ự v·ẫn luôn biểu hiện hời hợt, không mấy quan tâm, chỉ là, sâu thẳm nội tâm lại âm ỉ ngọn lửa khao khát. Có danh tự giống như được công nhận sự tồn tại trên mảnh thiên địa này, mới giống với một người chân chính.
Quỷ diện nhân đầy tâm tư nhìn A Phong, hỏi. “Sư đồ như phụ tử, thân nhân ngươi đều c·hết cả rồi, ta thay bọn hắn đặt cho ngươi một cái tên, được chứ?”
A Phong vẫn còn mê man, nghe chữ được chữ không, bất giác gật đầu.
Quỷ diện nhân đưa tay xoa xoa chiếc cằm rắn rỏi, lướt mắt về xa xăm hồi tưởng, bình ổn nói. “Lúc còn nhỏ, ta từng sống ở một nơi gọi là Phong Gia thôn, thôn dân đều lấy chữ Phong làm họ, trùng hợp tên ngươi cũng có chữ Phong, vậy chọn Phong làm họ đi.” Lại trầm ngâm. “Còn tên thì,… Ngươi độc bộ hành thiên hạ, chọn Hành Thiên làm tên.”
Nói đoạn hắn tán thưởng kiệt tác của bản thân. “Hay, Phong Hành Thiên, nghe rất hay!”
“Phong Hành Thiên.” A Phong lặp lại.
À không, phải nói rằng Phong Hành Thiên tự lặp lại tên mình trong vui sướng, cuối cùng hắn cũng có tên, cảm giác lâng lâng dâng trào nơi lòng ngực, tưởng tượng như thể một hài tử vừa mới được chân chính sinh ra, khó mà kiềm chế xuân quang đầy mặt.
Mãi một lúc sau, Phong Hành Thiên mới hành lễ, cảm kích mười phần, đầu cúi thấp hơn tay. “Đa tạ tiền bối ban tên.”
Quỷ diện nhân chán ghét nói. “Tiền bối cái này nghe cũng chán c·hết! Công pháp của ta ngươi cũng lấy rồi, gọi một tiếng lão sư sẽ c·hết sao? Còn nếu miệng ngươi quá mức cứng rắn vậy cứ gọi ta là Phong Quân đi.”
“Phong Quân.” Nghe cái này cứ giống một cái danh hào hơn là tên gọi. Cũng đúng thôi, người này đầu đuôi giấu giếm kỹ càng sao mà ngu ngốc tới mức nói ra tên thật kia chứ.
Phong Hành Thiên thành thành thật thật, bái quyền. “Nguyện nghe lão sư.”
Ý tán thưởng mặt Phong Quân nhiều hơn một phần, lấn ác đi vẻ dữ dằn hung ác của hắn, khéo môi hơi cong cười nhưng không phải cười.
Trong lòng Phong Hành Thiên cũng là càng ngày càng bớt đi thật nhiều cảnh giác với Phong Quân, một loại liên kết chầm chậm nảy sinh.