Hắn ta nâng tay Tần Ninh lên, nhỏ tiên dịch xuống.
Xèo xèo xèo...
Máu me trong lòng bàn tay Tần Ninh đột nhiên tỏa ra mùi cháy khét.
Đau đớn khiến Tần Ninh nhíu mày lại.
"A, sai rồi sai rồi, không phải lọ này...”, Kế Bạch Phàm vội vàng lấy ra một cái bình ngọc khác, nhỏ tiên dịch xuống.
Mùi thơm ngát vờn quanh hai người.
Máu me trong lòng bàn tay Tần Ninh từ từ rút đi.
Để cho an toàn, Kế Bạch Phàm vẫn quấn băng gạc lên, hơn nữa còn cẩn thận thắt nơ con bướm.
Sau khi làm xong một tay, Kế Bạch Phàm lại nâng tay kia của Tần Ninh lên.
"Sao lại tới trễ như vậy?”, Tần Ninh mở miệng.
Kế Bạch Phàm nghe nói như thế, vội vàng nói: "Ta vừa biết tin đã ngay lập tức xuất phát, chỉ là tên khốn Vương Dã kia cứ nói phải chuẩn bị thỏa đáng mới đến gặp ngươi”.
Tần Ninh nhíu mày.
"Vương Dã đúng là tên ngốc!"
"Ngươi không phải sao?”, Tần Ninh mở miệng.
Kế Bạch Phàm nhìn Tần Ninh, không có khí thế gật đầu nói: "Ta cũng vậy”.
"Những người khác đâu?”, Tần Ninh lại hỏi.
Nghe nói như thế, Kế Bạch Phàm liền nói ngay: "Sắp đến rồi sắp đến rồi, tên kia chính là một kẻ ngốc, ta nói phải đến nhanh lên, hắn ta lại cứ muốn chuẩn bị cho ngươi một món quà lớn, lề mà lề mề, chắc bây giờ cũng sắp đến rồi”.
"Nếu ta biết ngươi bị người của Càn Khôn Điện và Thương tộc bắt nạt, ta nhất định sẽ chạy đến ngay lập tức!"
Nói đến đây, Kế Bạch Phàm nhìn thấy Bạch Nguyên Thuần và Lạc Hàm Mai đứng bên cạnh, không khỏi hừ một tiếng nói: "Đều do hai người bọn họ, lúc gửi thư cũng không nói rõ tình hình nguy cấp thế nào, nếu không chúng ta cũng sẽ không tốn nhiều thời gian đến vậy”.
Lạc Hàm Mai: ...
Bạch Nguyên Thuần: ...
Tần Ninh cười dài đáp: "Ta còn nghĩ ngươi cũng như những người bình thường khác, không chấp nhận ta chứ”.
Nghe hắn nói vậy, Kế Bạch Phàm biến sắc, lúc này nghiêm túc nói: "Kế Bạch Phàm ta đã từng thề, cho dù cả Tiên Giới đều coi đại ca là ác ma, ta cũng sẽ coi ngươi là hình mẫu của ta!"
"Ồ? Vậy sao?"
"Có chút cảm giác sợ hãi nào không?"
"Thật ra là không có”, Kế Bạch Phàm cười haha nói: "Bao nhiêu năm rồi không quỳ, đúng là rất nhớ”.