Hắn bước ra một bước, đồng thời chia tay trái tay phải ra nắm chặt lấy hai thanh trường kiếm.
"Khoái Kiếm!"
"Ngự Kiếm!"
Tần Ninh chậm rãi nói: "Cũng chỉ như vậy thôi”.
Kế Bạch Phàm nghe nói như thế, khóe miệng co giật.
Bóng người chợt lóe, xuất hiện ở trước mặt Tần Ninh, nhìn Tần Ninh từ trên xuống dưới, trong ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.
"Chậc chậc...”
Kế Bạch Phàm vừa tặc lưỡi vừa lắc đầu, sau đó vươn hai tay ra nhéo nhéo hai má Tần Ninh.
"Sao lại biến thành thế này?”, Kế Bạch Phàm hiếu kỳ nói.
Tần Ninh nhìn Kế Bạch Phàm, cười ha hả: "Ngươi đoán đi?"
Hắn vừa dứt lời liền đưa hai tay cầm kiếm, trực tiếp đâm xuống.
Keng...
Hai thanh trường kiếm đập vào đầu Kế Bạch Phàm.
Chỉ là ngay sau đó, lực phản chấn khủng bố cũng khiến hai tay Tần Ninh run lên, hai thanh kiếm rơi xuống đất.
Bàn tay hắn cũng chảy máu tí tách.
Thấy một màn như vậy, Kế Bạch Phàm đột nhiên cười haha, ngay sau đó tiếng cười to vang vọng khắp trong ngoài sơn môn, Kế Bạch Phàm gần như cười chảy cả nước mắt, rốt cuộc không nhịn được mà ôm bụng chỉ vào Tần Ninh.
Cửu Thiên Huyền Tiên.
Cho dù chỉ đứng ở nơi đó, mặc cho một vị Ngọc Tiên tấn công, Ngọc Tiên căn bản cũng không có khả năng phá giải phòng ngự này.
Bởi vì giữa hai cảnh giới này còn chênh lệch nhau hơn một cảnh giới Ngọc Tiên!
Hiếm khi được nhìn thấy Tần Ninh mất mặt, trong lòng Kế Bạch Phàm vui đến điên rồi.
Bao nhiêu năm qua…
Đều là Tần Ninh nhìn thấy hắn ta mất mặt!
Bây giờ hiếm khi được nhìn thấy Tần Ninh như thế.
Chỉ là Kế Bạch Phàm đang mặc kệ tất cả mà cười, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của Tần Ninh, nghe thấy trong ngoài sơn môn chỉ có tiếng cười của mình quanh quẩn, cuối cùng hắn ta cũng không cười nổi nữa.
Kế Bạch Phàm nhìn Tần Ninh, lại nhìn bốn phía, cho đến cuối cùng...
"Ta sai rồi”.
Kế Bạch Phàm rầu rĩ nói.
Nhìn thấy hai tay Tần Ninh còn đang chảy máu, Kế Bạch Phàm vội vàng lấy băng gạc, tiên dịch ra.