Giờ phút này, cả Lưu Phong Luân lẫn Thạch Phách đều sa sầm nét mặt.
Một tên mặt mày non choẹt mới vừa đến Kim Tiên nhất chuyển mà cũng dám dạy dỗ hai cường giả Kim Tiên tứ chuyển lâu năm như bọn họ ư?
Đúng là không biết trời cao đất dày! "Ngươi là người phương nào, ai cần ngươi nhúng tay hả?'
Lưu Phong Luân hừ lạnh.
Ông ta vừa dứt lời thì Ô Đông, Bàng Bột, Lang Việt và những người khác đằng đằng sát khí ngay.
Dám ăn nói bất kính với thần tử đại nhân như thế, đúng là chán sống mà! Nhưng Tần Ninh lại phẩy tay cản bọn họ lại, nhìn về phía Thạch Phách rồi khẽ mỉm cười, bảo: "Ban nãy ngươi nói Thạch tộc và Lưu Phong tộc hợp tác với nhau sẽ khiến đảo Tam Nguyên thiệt hại nặng nề nhỉ?"
Thạch Phách không dám nói gì mà chỉ nhướng mày, lờ mờ nhận ra sự tình đã trở nên... phức tạp hơn.
"Vậy để ta nói cho ngươi nghe, ngươi lo thừa rồi!"
Tần Ninh tiến lên một bước, nhìn hai người và cười nói: "Một mình ta đã xử được đám binh tôm tướng tép các ngươi rồi!"
Gì cơ?
Giờ thì tất cả những tộc nhân của ba tộc lớn đều ngây ra như phỗng.
Sao thần tử lại nói khoác thế kia? Ở phe đối thủ có những bốn mươi vị Kim Tiên.
Vậy mà thần tử bảo chỉ cần một mình ngài ư?
Cả Thạch Phách lẫn Lưu Phong Luân đều nghệt mặt ra.
Sao tên này ngông cuồng thế?
Nếu bọn họ bắt được kẻ này thì có lẽ bọn đảo Tam Nguyên sẽ ném chuột sợ vỡ bình nhỉ?
"Hừ!"
Thạch Phách lặp lại lần nữa: "Một mình ngươi mà đối phó với tất cả bọn ta ư?"
"Ai mà biết được bọn chúng có đột nhiên tập kích hay không mà nói!"
Ông ta vừa dứt lời thì Tần Ninh cười tủm tỉm nói: "Ngươi cũng cẩn thận thật đấy, ha ha... Thế này đi, hai người các ngươi cùng nhau giao thủ với ta. Nếu như ta không giết được hai ngươi trong vòng ba chiêu, ta hứa đảo Tam Nguyên sẽ không xuất thủ với hai đảo các ngươi trong vòng một trăm năm!"
Một trăm năm ư?
Trong lòng Thạch Phách và Lưu Phong Luân đều vô cùng mừng rỡ khi nghe thấy câu này.
Cần gì những một trăm năm chứ?
Trước mắt bọn họ chỉ cần thoát khỏi tình thế khốn khó hiện tại để quay về đảo và mời các nhân vật máu mặt đứng sau ra tay, tiêu diệt đảo Tam Nguyên là xong, dễ như ăn cháo vậy.
"Được!"
"Một lời đã định!"
Giờ phút này, trên mặt đại tế tư Ô Đông và những người khác tràn ngập vẻ ngỡ ngàng.
Thần tử đang nghĩ gì vậy?