Thạch Phách lập tức thương lượng: "Mặc dù ta không biết đảo Tam Nguyên ngươi đã trải qua những gì trong một trăm năm qua nhưng ngươi nên biết rằng... Nếu như tất cả chúng ta phát động chiến tranh thật thì sẽ là bốn mươi Kim Tiên của hai đảo bọn ta đánh nhau với hơn năm mươi Kim Tiên của đảo Tam Nguyên ngươi, cho dù các ngươi thắng thật đi chăng nữa thì cũng sẽ thiệt hại nặng nề mà thôi!"
"Hôm nay đảo Tam Nguyên ngươi đã có tư cách ngồi ngang hàng với đảo Bách Nham và đảo Lưu Sơn bọn ta rồi, chi bằng ba đảo chúng ta giải quyết trong hòa bình, sau này chúng ta hỗ trợ cho nhau, thế chẳng phải rất tốt đẹp sao?"
Thạch Phách vừa dứt lời, Ô Đông chưa kịp nói gì.
Ở phía đảo Tam Nguyên.
Bỗng nhiên.
Một cột sáng vàng óng chiếu từ trên cao xuống rồi lại dâng từ mặt đất lên.
Giờ phút này, ánh sáng vàng vô tận bay thẳng lên độ cao vạn trượng như thể ánh vàng từ trên trời giáng xuống, bao trùm toàn bộ hòn đảo Tam Nguyên.
Chuyện gì đây?
Võ giả đảo Lưu Sơn và đảo Bách Nham đều hãi hùng.
Chuyện gì đang xảy ra thế kia?
Nhưng giờ phút này, tất cả tộc nhân của ba tộc lớn trên đảo Tam Nguyên đều không hẹn mà cùng hào hứng, nét mặt đầy ngạc nhiên pha lẫn mừng rỡ.
"Trời ơi...", lúc này đây, Bàng Đông Lai nom hoảng hốt thấy rõ.
Thật khó tin.
Chỉ trong vòng một trăm năm.
Thần tử đại nhân từ cảnh giới Thiên Tiên ngũ phẩm bước vào cảnh giới Kim Tiên.
Chỉ mất có một trăm năm ngắn ngủi.
Tốc độ tu luyện này đúng là khủng khiếp! Còn nữa, vì sao ánh sáng vàng phát ra từ thần tử đại nhân lại mạnh mẽ thế kia?
Còn mạnh hơn cả đại tế tư Ô Đông nữa! Vào lúc này.
Vầng hào quang vàng óng bao trùm toàn bộ đảo Tam Nguyên.
Một bóng người áo trắng chậm rãi bước ra từ trong cột sáng vàng ấy.
Đó là một người thanh niên trong bộ y phục trắng tinh khôi, dáng người thon dài không kém phần nhã nhặn, bên trong mặc trường sam màu trắng bó sát người và khoác ngoài bằng một chiếc trường bào đối khâm, trên trường bào có bức tranh thủy mặc đầy đẹp đẽ.
Hắn cột mái tóc dài lên, hai lọn tóc trên trán tung bay.
Gương mặt hắn tuấn tú phi phàm, toát lên vẻ nho nhã, hiền lành, nhã nhặn, lịch sự nhưng vẫn chứa đựng khí chất đầy cuốn hút.
Đây là một vị thanh niên cực kỳ thanh tú, nhưng nổi bật hơn hết vẫn là vẻ khôi ngô nam tính ấy.
Thần tử! Tất cả tộc nhân của ba tộc đồng loạt thành tâm cúi lạy khi nhìn thấy Tần Ninh.
Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào hai người Thạch Phách và Lưu Phong Luân, hắn không khỏi cười nói: "Đảo Tam Nguyên bị các ngươi chèn ép mấy năm trời, giờ các ngươi thấy không đánh lại được họ là không đánh nữa à?"
"Trên đời này làm gì có cái lý lẽ đấy".
"Đây là một thế giới mạnh được yếu thua, khắc sâu chính nghĩa trong tim mới là chính đạo. Nếu như các ngươi không được như thế thì đừng có trách người ta đối xử với các ngươi như vậy!"