Phong Thần Châu

Chương 9317:




 “Người cũng như sư phụ vậy!”  

 

Khương Thái Vi cười nhẹ.  

 

Cắn câu rồi! “Chúng ta lấy Tử Vân Tiên Châu làm nền tảng, mở rộng sang các tiên châu khác như Đại Nhật Tiên Châu, Vô Cấu Tiên Châu, cuối cùng tiến vào trong Đại La Thiên đứng vững gót chân”.  

 

“Đợi một ngày sư phụ ngươi trở về, cũng sẽ thấy vui mừng về thành tựu của ngươi”.  

 

Trần Nhất Mặc gật đầu nhưng trong lòng không tán thành.  

 

Sư phụ vui hay không không quan trọng.  

 

Quan trọng nhất là, sư phụ phải kinh ngạc, khiếp sợ, không thể tin nổi! Đời người không làm màu thì còn gì ý nghĩa nữa! Sống trên đời nếu không làm màu thì thà chết còn hơn! Trần Nhất Mặc trong lòng thầm chờ mong, chuẩn bị làm một vố lớn! Trong lòng Khương Thái Vi cũng nghĩ như vậy.  

 

Ma tộc sớm đã thẩm thấu khắp cả Tiên Giới, chỉ bằng khả năng của bản thân căn bản là không đủ.  

 

Tần Ninh cho dù mạnh hơn nữa thì cũng chỉ là một người.  

 

Nàng nên vì Tần Ninh khai sáng ra một mảnh trời đất, làm hậu thuẫn kiên cường nhất cho Tần Ninh! Cùng lúc đó, tại Đan Tâm Cốc, trên không trung, giữa các lớp mây mù.  

 

Hai huynh muội Thôn Tử Lang cùng Thôn Yêu Yêu đưa mắt nhìn nhìn nhau, mặc dù cách tầng mây nhưng dường như cả hai có thể nhìn hết toàn cảnh Đan Tâm Cốc.  

 

“Cái tên Trần Nhất Mặc này… bị ngu hả?”  

 

Thôn Yêu Yêu kinh ngạc nói.  

 

“Đại ca, vì sao đệ tử của Tần Ninh không có tên nào bình thường hết vậy…..”, Thôn Yêu Yêu phàn nàn nói: “ Lần trước gặp Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên, ta đã thấy đủ kỳ lạ rồi, không ngờ tên này còn ngáo hơn”.  

 

“Nghe sư phụ gặp nguy hiểm, việc đầu tiên nghĩ đến lại không phải là an toàn của sư phụ, tên này… tương lai có khi nào sẽ thí sư phản loạn không?  

 

Có muốn làm thịt hắn ta giờ luôn không?”  

 

 

chapter content



 

 

“Đừng nói bậy!”  

 

Thôn Tử Lang tiếp tục nói: "Mục đại nhân tin tưởng chúng ta, vì vậy chúng ta phải xứng đáng với sự tin tưởng của ông ấy. Nếu có chuyện gì xảy ra, dù Mục đại nhân không trừng phạt chúng ta, nhưng cha, nhị thúc và những người khác cũng không có mặt mũi nào đối mặt với Mục đại nhân".  

“Tộc Thôn Hồn của chúng ta nếu không nhờ Mục đại nhân, thì đã bị diệt rồi, đây là đại ân, ngươi nhất định phải vĩnh viễn nhớ kỹ điều này”.  

 

Thôn Yêu Yêu xua tay nói: “Ta biết rồi mà, ta vẫn nhớ kỹ đấy thôi, chỉ là phàn nàn một chút…..”   

 

“Đi thôi!”  

 

Thôn Tử Lang chậm rãi nói: “Về bên phía Nhị thúc, không biết có thể giúp Tần đại nhân ngăn cản kiếp nạn này không nữa”.  

 

Thôn Yêu Yêu lẩm bẩm: "Tần Ninh thật là sướng… Mục đại nhân ở bên ngoài nguy hiểm như thế, vậy mà vẫn còn nghĩ đến hắn ...", “Ngươi biết cái gì?”  

 

Thôn Tử Lang nói tiếp: “Ta nghe phụ thân từng nói rằng, năm đó Mục đại nhân từng phải sống lang bạt giang hồ, Tần Ninh là con trai cả của ông ấy đã phải chịu rất nhiều cực khổ... Có lẽ Mục đại nhân cảm thấy mình nợ hắn rất nhiều”.  

 

“Hơn nữa, Tần đại nhân thì sao?  

Cũng không ăn chơi trác táng, tính trong cả Thương Mang Vân Giới này, hắn cũng thuộc dạng không phải ai cũng chạm được”.