Trần Nhất Mặc lập tức nói: “Sư nương có tâm như vậy, chẳng trách sư phụ yêu người nhiều thế".
"Ngươi phải giúp ta!"
Khương Thái Vi lại nói: “Ngươi là đan sư, sẽ có tác dụng rất lớn".
Nghe vậy, Trần Nhất Mặc khó xử.
Hắn ta không muốn giúp! Thành lập thế lực thực sự quá khó, toàn mấy chuyện bắt đầu rồi là không thấy kết thúc.
Trần Nhất Mặc bèn chắp tay nói: “Sư nương, việc này ta không giỏi đâu, đại sư huynh am hiểu mấy việc này hơn ta nhiều, sư phụ vẫn thường khen huynh ấy, sư huynh làm mấy việc này giỏi lắm".
Khương Thái Vi cau mày nói: “Ta đi đâu tìm Dương Thanh Vân bây giờ?”
Trần Nhất Mặc ho khan, không dám lên tiếng.
Một lát sau, ánh mắt Khương Thái Vi sáng lên.
Khương Thái Vi khuyên giải nói: “Ngươi cảm thấy thành lập thế lực quá mệt mỏi đúng không, có quá nhiều việc phải làm đúng không? Nhưng mà ngươi có nghĩ tới một điều không?
Nếu chúng ta sáng tạo ra một thế lực, ngươi làm tông chủ, thuộc hạ của ngươi sẽ phải cung kính ngươi,.... nhất là khi thuật luyện đan của ngươi tiến bộ, những thứ gọi là đại sư luyện đan, đan tiên kia nhìn thấy ngươi đều phải kính trọng cúi đầu, không chỉ là tôn kính thuật luyện đan của ngươi mà còn phải kính nể thân phận địa vị của ngươi.”
“Đến lúc đó, tất cả Thiên Tiên, thậm chí là Kim Tiên đều phải tôn trọng ngươi.”
“Hơn nữa, tương lai sẽ có một ngày các sư huynh đệ của ngươi xuất hiện, ngươi lộ ra thân phận, họ sẽ phải dùng ánh mắt như thế nào để nhìn về phía ngươi...”
Nghe như vậy, ánh mắt của Trần Nhất Mặc dần sáng lên.
Hắn ta nghĩ đến cảnh được gặp lại các sư huynh đệ.
“Ai da, đại sư huynh, dạo này ngon quá ha”.
“ Oi oi, Nhị sư huynh, Phệ Thiên Giảo càng ngày càng lợi hại nhở”.
“Tam sư huynh, đao của ngươi không tồi nha…”, mà chính mình chỉ cần lơ đãng nói ra, mình là người đứng đầu một tông.
Vẻ mặt của các sư huynh đệ tràn đầy kinh ngạc, sùng bái, thậm chí là không thể tin được,.... “Ha ha ha ha ha...”, Trần Nhất Mặc bỗng nhiên đứng cười ngây ngô.
Đam người Khương Thái Bạch và Kỳ Tư Hàn nhìn Trần Nhất Mặc với ánh mắt cổ quái.
Kẻ này bị đần à?
Khương Thái Vi cười thầm trong bụng.
Thích nổi tiếng?
Vậy vẽ cho ngươi một cái tương lại nổi tiếng! Trần Nhất Mặc lúc này vỗ ngực nói: “ Sư nương, người nói đi, giờ phải bắt đầu từ đâu, và làm như thế nào, ta nghe người hết”.