Không ngờ lại là Khương Thái Vi.
Người phụ nữ này... vẫn chưa chết! Nhưng những người khác càng không nói nên lời.
Họ không chỉ thẫn thờ vì dung nhan của cô gái mà còn... ngỡ ngàng trước khí tức của nàng ấy.
Thân thể như được tắm trong ánh sáng lưu ly! Đây là... tiên thể Lưu Ly Ngọc! Đây là cảnh giới Ngọc Tiên! Từ khi cuộc chiến bắt đầu đến giờ đều là Kim Tiên đánh nhau chết sống.
Bởi vậy rất khó giết chết đối thủ của mình.
Từ lúc xảy ra trận chiến, chỉ có Tần Ninh giết được Kim Tiên.
Những người còn lại đều sống sót.
Tuy nhiên, một vị Ngọc Tiên đã ngưng tụ tiên thể Lưu Ly Ngọc xuất hiện. Không nghi ngờ gì nữa, điều đó đã phá vỡ thế cân bằng nơi đây.
Giờ phút này, mấy người Viêm Thiên Lực, Vũ Hạng Thiên nhíu mày.
"Tần Ninh!"
Cô gái nọ hạ xuống đất rồi đi tới trước mặt Tần Ninh. Một tiên nữ không vướng bụi trần như vậy là dang rộng hai tay ôm lấy cổ Tần Ninh.
"Chàng đã đi đâu vậy hả?"
Khương Thái Vi nhíu mày hỏi.
"Đi loanh quanh trong này thôi".
Tần Ninh bật cười, khen ngợi: "Giỏi quá, Ngọc Tiên luôn rồi".
Gương mặt xinh đẹp của Khương Thái Vi đỏ bừng.
"Chào tẩu tử ạ".
Quân Phụng Thiên ở bên cạnh cười hí hửng, dang hai tay ra.
Hắn ta là lão đệ của Tần Ninh, ôm lão đệ không quá đáng đâu nhỉ!
"Tên biến thái!"
Khương Thái Vi đanh mặt quát.
"Ơ... Ặc... Hiểu lầm thôi, hiểu lầm thôi, lúc trước ta cũng không biết ngươi là tẩu tử của ta mà!"
Quân Phụng Thiên cười lúng túng.
Khương Thái Vi lại nhìn sang Tần Ninh với vẻ nghi hoặc.
Tần Ninh mỉm cười: "Phụng Thiên và ta quen biết nhau trong Đại La Thiên, nhưng tên này đáng xấu hổ lắm, đến nay vẫn mới tới Kim Tiên thôi".
Quân Phụng Thiên run lẩy bẩy gật đầu.
Quân Phụng Thiên cười ha hả rồi gật đầu.
“Nàng đã đạt tới cảnh giới Ngọc Tiên rồi sao?”
Tần Ninh hỏi.