Không ngờ mũi tên kia đâm xuyên cơ thể Liễu Chấn Thiên, khiến cho người ông ta tan nát, hóa thành ánh sáng màu vàng bao phủ cả đất trời.
Chưa hết, những võ giả Liễu tộc đứng quanh Liễu Chấn Thiên cũng lần lượt gào thét trong đau đớn.
Một vị Kim Tiên đã bị bắn chết.
Tất cả mọi người đều dừng đánh.
Mỗi vị Kim Tiên tập hợp trận doanh của mình, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Sở dĩ họ yên tâm đánh nhau ở đây vì chẳng ai thật sự muốn giết chết ai cả.
Nhưng giờ đây, đã có kẻ bắn chết Kim Tiên! Chuyện này quá khó tin.
Là ai đã làm?
Lúc này Quân Phụng Thiên trở lại bên cạnh Tần Ninh.
"Ca!"
Quân Phụng Thiên nhìn từ trên xuống dưới để kiểm tra Tần Ninh, hỏi: "Ca, huynh không sao chứ?"
"Không sao...", ba con rối Khương Vân Tùng, Viêm Chính, Vũ Chấn cũng trở về vị trí kế bên Tần Ninh.
Một bên khác, bốn vị Kim Tiên Vạn Nhược Vũ, Tùng Dã Vân, Bắc Đấu Phục Thiên và Ô Hãn cũng tập hợp lại.
Đồng thời, bốn vị Kim Tiên Viêm Thiên Lực, Vũ Hạng Thiên, Vũ Phàm Tài, Viêm Thông Huyễn của Viêm tộc, Vũ tộc cũng tập trung về một chỗ.
Hai cha con Lâm Vô Nhàn, Lâm Thanh Huyễn và nhóm bốn người Khương Văn Thành, Khương Văn Uyên thì chạy tới trước bốn vị Kim Tiên này.
Tám vị Kim Tiên đứng xúm lại với nhau, cảnh giác quan sát bốn phía.
Lúc này, mũi tên lóe lên ánh vàng chói lóa.
Nhưng lại không thấy người bắn tên đâu.
Tần Ninh thấy mũi tên đó thì ngẩn người.
Đúng lúc đó, từng tia sáng bảy màu sáng chói, nhấp nháy như lưu ly hiện lên ở đằng xa, khiến người ta tưởng chừng như hiện tượng cực quang xuất hiện giữa trời.
Dần dần, một bóng người đi tới.
Đó là một cô gái.
Cô gái ấy mặc váy sam trắng, dung nhan mĩ miều, làn da trắng nõn và mịn màng, thân hình mảnh mai được bao bọc bởi vầng sáng mờ mờ.
Dưới bầu trời rực sáng, lấp lánh và tràn ngập tiên khí này.
Vẻ mặt cô gái đầy bình thản, thanh thoát và thoát tục như không vướng khói bụi trần gian.
Nghìn đời không có giai nhân tuyệt sắc nhất.
Chỉ có giai nhân đẹp hơn.
Dung nhan nghiêng nước nghiêng thành.
Làm rung động khắp thiên hạ.
Mà lúc này, trên mặt hai tộc lão Khương tộc Khương Văn Thành, Khương Văn Uyên hiện lên nét hoảng sợ, cực kỳ thảng thốt.
"Khương Thái Vi!"