Ầm... Cả đầu thanh niên kia nổ tung trong nháy mắt.
"Ngươi tự tìm cái chết!"
Những người khác thấy một màn này, rối rít rống lên giận dữ, xông về phía Vũ Trắc.
Trong mười mấy người này, tu vi thấp nhất cũng là cảnh giới Thiên Tiên nhất phẩm, cao nhất chính là thanh niên áo lam dẫn đầu, Thiên Tiên thất phẩm.
Nhưng... Chỉ qua thời gian một chén trà.
Trên đất đã có mười mấy thi thể, tử trạng thảm thiết.
Thanh niên đầu lĩnh bị Vũ Trắc dẫm ở dưới chân, không nhúc nhích được.
Thanh niên hoảng sợ nói: "Ngươi... Ngươi rốt cuộc là ai?"
Người này có thực lực quá đáng sợ.
Chỉ là cảnh giới Thiên Tiên tam phẩm.
Nhưng mình là cảnh giới Thiên Tiên thất phẩm, lại căn bản không phải đối thủ.
Vũ Trắc cúi người nhìn về phía thanh niên, cười nói: "Ta tên là Vũ Trắc!"
Đạp xuống một cái.
Ầm... Máu tươi văng ra tung tóe.
Vũ Trắc sửa lại áo quần, lúc này mới đi về phía trước cửa miếu thờ, đưa ra mười ngón tay, ánh sáng quanh quẩn trên đó.
Rắc rắc rắc... Cửa miếu mở.
Vũ Trắc dậm chân bước vào.
Ngôi miếu này có mấy lầu các.
Vũ Trắc lại đi thẳng tới trước một tòa lầu các trong đó, đẩy cửa vào.
Bên trong lầu các rộng lớn.
Chỉ có ba thân hình cao lớn.
Đó là ba bức tượng đá.
Chiều cao một trượng, uy vũ bất phàm.
Ba tượng đá được điêu khắc với những hình dáng khác nhau.
Nhưng nhìn kỹ lại, mỗi một tượng đá đều có hình dáng rất dữ tợn, rất kinh khủng.
Hắn ta quát khẽ một tiếng .
Lông chim sắc bén trên cánh sau lưng Vũ Trắc hóa thành từng mũi tên nhọn, gào thét lao ra.
Những tiếng phập phập phập phập không ngừng vang lên.