Phong Thần Châu

Chương 9132: Không có nguyên nhân khác, chính là sợ chết.




Bụi bặm dung nham trên không đã khiến vùng trời đất này trở nên mông lung, âm trầm.  

 

Bên ngoài cơ thể hai người có tiên khí hộ thể, những đám bụi màu xám mang theo khí tức nóng rực không có cách nào xâm nhập vào trong cơ thể hai người.  

 

"Cẩn thận một chút".  

 

"Ừm".  

 

Sau khi tiến lên hơn mười dặm, ngoài núi lửa mênh mông vô bờ, mặt đất nham thạch nhấp nhô ra thì không có vật gì khác nữa.  

 

Mà đám người của các thế lực lớn ở các tiên châu đã sớm tiến vào bên trong Thiên Hỏa Sơn cũng không biết tung tích.  

 

Các thế lực lớn cách xa nhau như vậy mà còn có thể tìm kiếm thấy hiện tượng kì dị trong Đại Nhật tiên châu, vậy chắc chắn cũng sẽ có thủ đoạn của riêng mình, có thể tìm đến chỗ có cái gọi là chí bảo.  

 

Không bao lâu, Tần Ninh mở miệng nói: "Xuống phía trước đi!"  

 

Hắn chỉ vào miệng một ngọn núi lửa, nói thẳng.  

 

"Làm phiền nương tử bảo vệ ta!"  

 

Tần Ninh cười tủm tỉm nói.  

 

"Không biết nghiêm túc gì hết".  

 

Khương Thái Vi lườm Tần Ninh một cái, bên ngoài cơ thể lập tức ngưng tụ ra ánh sáng vàng.  

 

Bá chủ Kim Tiên! Ngưng tụ thể Kim Tiên, thể Kim Tiên không chỉ là thể chất biến hóa, mà còn là tiên khí biến hóa.  

 

Thể Kim Tiên sinh ra ánh sáng vàng cũng không chỉ là vì để đẹp mắt ngầu lòi, mà còn có năng lực bảo vệ cực kỳ mạnh mẽ.  

 

Khương Thái Vi nắm lấy tay Tần Ninh, bên ngoài cơ thể hai người bị một màn ánh sáng màu vàng bao lấy, rơi thẳng xuống phía núi lửa hoạt động.  

 

Lúc này Cửu Anh cũng đứng trên vai Tần Ninh, chỉ cảm thấy một luồng khí ấm áp thoải mái, khiến nó cực kỳ dễ chịu.  

 

Đây chính là Kim Tiên.  

 

Cửu Anh không khỏi cảm thán.  

 

Ánh sáng vàng này, con mẹ nó cũng quá dễ chịu đi! Khó trách ngày nào gia cũng ở cùng với người phụ nữ này, chỉ cần tỏa ra ánh sáng vàng cũng đã có thể khiến gia sướng chết rồi, lại càng không cần phải nói đến chuyện giữa nam nữ.  

 

Hai người đi tới miệng núi lửa, trực tiếp nghênh đón dung nham, rơi vào trong miệng núi lửa.  

 

Rất nhanh khí tức cực nóng đã truyền tới.  

 

Dù có ánh sáng vàng bảo vệ cơ thể, nhưng cũng có khí tức làm cho người ta cảm thấy nóng nực chảy vào.  

 

Bốn phía đều là dung nham, căn bản không nhìn thấy cái gì hết.  

 

Hai người đi xuống dưới, không biết qua bao lâu.  

 

Đột nhiên, một tiếng bịch vang lên, dung nham nứt ra một vệt, hai người lập tức rơi từ trên không xuống phía dưới.  

 

Cao khoảng trăm dặm.  

 

Khi hai người rơi xuống đất, ngẩng đầu nhìn lại, phía trên chỉ là một bầu trời do dung nham tạo ra.  

 

Cửu Anh trừng lớn mười tám con con mắt, ngạc nhiên nói: "Gia, bầu trời này sẽ không sụp đổ xuống chứ?"  

 

Dung nham tạo thành trời! Không đúng.  

 

Là mặt đất dung nham, bây giờ bọn họ đang đứng ở phía dưới mặt đất dung nham.  

 

Tần Ninh ngẩng đầu nhìn lại, nói: "Thiên Hỏa Sơn có khí long mạch, dung nham này chuyển động, trên thực tế cuối cùng sẽ hóa thành một hình rồng, đây là một loại thiên thế, trừ khi thiên thế nơi đây sụp đổ, nếu không sẽ không có khả năng sụp đổ".  

 

 

chapter content