Hơn nữa, có thể vẫn chưa hết! Rốt cuộc bên dưới Thiên Hỏa Sơn là cái gì?
Có thể thu hút những bá chủ tiên châu, thế lực lớn ở Đại La Thiên không ngại xa xôi vạn dặm tới đây?
Đây quả thực là điều không tưởng tượng nổi! Ai cũng biết tiếp theo sẽ có một trận chiến kinh thiên động địa bùng nổ.
Có bao nhiêu người tụ tập ở chỗ này như thế, không đánh mới là kì lạ.
Giờ phút này, hai đội ngũ của Hoàng Vô Kỵ và Cổ Trích Tinh đứng cách nhau không xa.
Hoàng Vô Kỵ mở miệng nói: "Xem ra Cổ tộc của ngươi cũng đã cảm giác được cái gì đó, cho nên mới phái ngươi tới”.
"Không phải Hoàng Cực Thiên Tông của ngươi cũng thế sao?"
Cổ Trích Tinh nhìn những ngọn núi lửa vô tận phía trước, lẩm bẩm nói: "Ta cũng sẽ không nhường ngươi đâu”.
"Sao ta cần phải để ngươi nhường chứ?"
Hoàng Vô Kỵ cười nhạt, nhìn về phía xa, không khỏi nói: "Xem ra không chỉ có mỗi chúng ta đến đâu!"
Cổ Trích Tinh vung tay lên, nói ngay: "Tạm thời đi xem một chút, rốt cuộc có tình huống như thế nào".
Bóng người bay lên không, chân đạp tiên khí, đám người vừa nhìn một cái, sắc mặt vô cùng sợ hãi.
Pháp khí Kim Tiên! Quả thực kinh khủng.
Đám thế lực lớn đến từ Đại La Thiên, xưa nay không thiếu tuyệt thế chí bảo như vậy! Lúc này Hoàng Vô Kỵ cũng dẫn đầu đám người đi về phía trước.
Từng bóng người tiến vào bên trong khu vực núi lửa, rất nhanh đã biến mất không thấy gì nữa.
Mà đám Kim Tiên đến từ các đại tiên châu như Bắc Nguyên tiên châu, Bắc Đấu tiên châu, Vô Lượng tiên châu, Thương Viêm tiên châu cũng dẫn đầu cường giả môn hạ, nhao nhao xuất phát.
Đồng thời cũng có ba thế lực lớn bá chủ ở Đại Nhật tiên châu cùng xuất phát.
Đến hôm nay, tất cả mọi người đều đã hiểu ra, bên trong Thiên Hỏa Sơn này không tránh được một trận long tranh hổ đấu.
Mà rốt cuộc chí bảo là cái gì, đến bây giờ vẫn không có ai biết được.
Những tiếng ầm ầm vang lên, từng vị Kim Tiên, Thiên Tiên, Địa Tiên, Linh Tiên lần lượt xông ra.
Hai người Tần Ninh và Khương Thái Vi đứng trên một ngọn núi, ngắm nhìn ra phương xa.
"Xuất phát sao?"
Khương Thái Vi hỏi.
Nàng biết Tần Ninh đã chờ đợi ngày này từ rất lâu.
Tần Ninh cười nói: "Không cần vội, chờ một chút".
"Chờ cái gì?"
Bóng người kia vàng óng, đi tới gần lập tức dừng lại.
Từ trên xuống dưới, ánh sáng màu vàng dày đặc khiến người ta không thể mở mắt được.