Chu Kính Tùng quẹo bảy phương tám hướng, cuối cùng đi tới trước một căn phòng, trực tiếp đẩy cửa bước vào.
“Lão tứ!”
Một người đàn ông trung niên cười ha hả: “Xem ra cái đám Thiên Hỏa Tông kia vẫn không vừa mắt gia tộc họ Chu chúng ta”.
“Tộc trưởng, ta có việc cần bẩm báo”.
Chu Kính Tùng nói thẳng.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Chu Kính Tùng, tất cả những người có mặt ở đây đều sửng sốt.
Trước bàn, một người đàn ông trung niên ngẩng cao đầu, cười nói: “Tứ đệ, có việc gì vậy?”
“Thiên Hỏa Tông có một vị Kim Tiên đang làm khách”.
Kim Tiên! Lời nói này khiến cho Chu Nguyên Hoàng ngơ ngác.
Một vị Kim Tiên đại biểu cho cái gì, ông ta là người rõ ràng nhất.
Nhị gia Chu Trung Thiên đứng bên cạnh mở miệng: “Lão tứ, có chắc chắn không?”
“Thiên Vĩnh Sinh nói cho ta biết, chắc là không phải giả rồi”.
Nghe thấy vậy, Chu Nguyên Hoàng, Chu Trung Thiên và người lúc nãy còn đang cười, Chu Nguyên Vĩ đều đệ lộ vẻ nghiêm trọng.
Trong Thiên Hỏa Tông, vậy mà có một vị Kim Tiên im hơi lặng tiếng trấn giữ.
Vị Kim Tiên này có quan hệ gì với Thiên Hỏa Tông, điều này không quan trọng, điều quan trọng là… Bên trong Thiên Hỏa Sơn xảy ra động tĩnh lạ, gia tộc họ Chu đã điều tra ra được nhất định là có bảo vật xuất thế, vị Kim Tiên kia có biết không?
Có phải người đó đến đây là vì vật này không?
Nếu thật là như vậy thì gia tộc họ Chu, Thiên Hỏa Tông và gia tộc họ Khương chưa tới kịp lại có thêm một đối thủ nữa.
Đây không phải là chuyện tốt lành gì.
Chu Nguyên Hoàng chậm rãi nói: “Truyền lệnh xuống dưới, các đệ tử trong gia tộc ngoan ngoãn chút đi, không được gây chuyện thị phi”.
“Vâng”.
Từ khi Thiên Hỏa Tông và gia tộc họ Chu đến đây, cả Thiên Hỏa Tông, từ tông chủ Thiên Vĩnh Sinh tới các đệ tử đều căng thẳng thần kinh.
Một khi đắc tội thế lực bá chủ này thì đủ để Thiên Hỏa Tông bị tàn sát mấy lần.
Nhưng ban đầu, gia tộc họ Chu kéo đến một cách phô trương, nhưng vài ngày sau lại dần an tĩnh.
Ngày hôm nay, mặt trời lặn xuống sườn núi phía tây, Tần Ninh vẫn còn ở trong sơn cốc.
Cửu Anh vỗ cánh bay về, chín cái đầu nhìn quanh tám hướng, sau đó dừng lại bên hồ nước.
Bên ngoài cơ thể nó như bị lửa thiêu, bộ lông đen sì.
“Suýt chút nữa là bị chết cháy!”
Cửu Anh than thở: “Gia, chắc là núi lửa lại sắp phun trào rồi”.
“Chắc là đã tới thời điểm đó rồi”.