Phong Thần Châu

Chương 9112: "Giết hắn".




 “Tuy Thiên Hỏa Tông không bằng gia tộc họ Chu bọn ta nhưng nơi ở của tông môn cũng không tồi, lần này Thiên Hỏa Sơn có động tĩnh lạ, có thể nói là bất phàm, chắc là Thiên Hỏa Tông sẽ được người đời khắc ghi”.  

 

Ngoài mặt Thiên Vĩnh Sinh đang cười nhưng trong lòng lại đang chửi thầm.  

 

Khắc ghi?  

 

Khắc ghi cái quỷ gì! Cả đám mò tới vì chí bảo, Thiên Hỏa Tông giống như nhà trọ.  

 

Người nhà họ Chu nhanh chóng tiến vào trong sơn cốc.  

 

Từng vị cường giả Địa Tiên bước xuống khỏi Thổ Giáp Nguyên Sư và Khai Sơn Mãng Ngưu.  

 

Điều khiến người khác không thốt nên lời chính là con Tử Dực Phi Long kia.

Cơ thể nó giống như một ngọn núi cao ba trăm trượng, hai cánh dang rộng chừng mấy trăm trượng, quả thực chính là một võ trường siêu lớn.  

 

Khi thân hình nó hạ xuống, tiến vào trong sơn cốc.  

 

Hai chân gấp khúc, trực tiếp ngồi xổm xuống.  

 

Cái sơn cốc lớn nhất kia chứa vừa khít cơ thể nó.  

 

Giống như là một con gà mái già nằm trong ổ, mà cung điện trên lưng nó cao ngang ngửa mấy đỉnh núi bên cạnh sơn cốc.  

 

Con Tử Dực Phi Long kia hạ cánh trước sơn cốc, cặp mắt to lớn nhắm lại, không nhúc nhích.  

 

Đây thật đúng là một ngọn núi di động mà! Các tiên nhân của gia tộc họ Chu nhanh chóng thu xếp, đệ tử của Thiên Hỏa Tông đều được phái đi bưng trà rót nước… Chu Kính Tùng không nóng lòng quay về cung điện, ngược lại nhìn sang Thiên Vĩnh Sinh, nói thẳng: “Theo như ta được biết, vài ngày trước, núi lửa phun trào, Thiên Hỏa Tông của ngươi bị tổn thất không nhỏ, nhưng mà có người ra tay ngăn chặn núi lửa phun trào, ta nghĩ chắc không phải là người của Thiên Hỏa Tông các người đâu, đúng không?”  

 

“Dẫn người ra tay ngăn chặn núi lửa đến đây, ta muốn gặp hắn”.  

 

Lại nữa! Ông ta phải làm sao đây! Thiên Vĩnh Sinh chửi thầm trong bụng.  

 

Cái đám người này, sao cứ thích đi gây sự với Tần Ninh vậy?  

 

Nhìn thấy Thiên Vĩnh Sinh để lộ vẻ khó xử, im lặng không nói gì, Chu Kính Tùng lại hỏi: “Sao nào?”  

 

Thiên Vĩnh Sinh vội vàng giải thích: “Tứ gia, người ngăn chặn núi lửa phun trào chính là một vị Kim Tiên, đến từ tiên châu khác, đang làm khách ở Thiên Hỏa Tông bọn ta”.  

 

Ông ta vừa nói xong, Chu Kính Tùng ngơ ngác.  

 

Một vị Kim Tiên?  

 

“Tiên châu khác? Là ở đâu? Là người trợ giúp cho gia tộc họ Khương à?”  

 

Nhìn thấy vẻ mặt cẩn thận của Chu Kính Tùng, Thiên Vĩnh Sinh chỉ biết cười khổ: “Không phải…”  

 

“Vậy đó là người phương nào?”  

 

“Việc này…”, sắc mặt Thiên Vĩnh Sinh bối rối: “Vị đại nhân kia thích khiêm tốn, nói là chỉ ở lại Thiên Hỏa Tông một thời gian ngắn, cho nên bọn ta cũng không công bố với bên ngoài…”  

 

Chu Kính Tùng nhanh chóng bước lên lưng Tử Dực Phi Long, đi vào một căn phòng.  

 

Căn phòng này rất lớn, chỉ riêng phòng khách là đã đủ khiến người khác thấy xa hoa rồi.