Tần Ninh nắm chặt bàn tay.
Cây cùng và mũi tên màu vàng kia bay tới chỗ tay Tần Ninh.
“Pháp khí Kim Tiên!”
Tần Ninh mỉm cười.
“Cung Thiên Đạo!
“Mũi tên Hoàng Đạo!”
Cung Thiên Đạo và mũi tên Hoàng Đạo.
Hai cái tên này nghe rất có khí phách.
Vị Huyền Long Kim Tiên không biết tên này đến từ Đại La Thiên, tất nhiên đó sẽ là một người cực kỳ khó lường.
Và hiển nhiên cung Thiên Đạo và mũi tên Hoàng Đạo cũng sẽ là những tồn tại rất khó lường.
Tay Tần Ninh vuốt ve cung tên, cười nói: “Sau này đi theo ta đi!”
Cây cung và mũi tên này quả không tầm thường, trong pháp khí cấp bậc Kim Tiên cũng có thể coi là bảo vật tuyệt đỉnh.
Đương nhiên nếu chúng không xịn thì đã không bị Tần Ninh vừa lòng rồi.
Cung và tên ở chung một chỗ được Tần Ninh giắt sau lưng, ánh sáng trên cung tên dần tan biến, lộ ra một loại phong cách cổ xưa nhuốm màu thăng trầm thời gian.
Tần Ninh lại nhìn vào trong khe hở.
Trong ấy có một tia sáng vẫn chưa biến mất chiếu rọi trên mặt đất.
Đá lát sàn bị chiếu sáng thoạt nhìn dường như cũng biến thành một màu vàng mờ nhạt.
Tần Ninh tới chỗ nơi được chiếu sáng kia, ngồi xổm xuống, đưa tay nhẹ nhàng gõ mặt đất.
Sàn nhà vỡ ra.
Ngay sau đó, bỗng nhiên có tia sáng vàng rực óng ánh xen lẫn xanh đen phóng ra, một luồng khí tức cực kỳ mạnh mẽ đủ khiến tim đập thình thịch tỏa ra.
“Long Hoàng Lệ!”
Xương Khả Thiên nhìn thấy giữa những vầng sáng đan xen vào nhau là một miếng ngọc lớn khoảng bằng chậu rửa mặt, thấy nó, cả người ông ta chợt run.
Đó là cái gì.
Tần Ninh nhìn về phía Xương Khả Thiên, cười nói: “Xương trưởng lão thật uyên bác”.