Cả đại điện chấn động.
Lúc này, bàn tay ngọc ngà của Khương Thái Vi vung lên, từng tia sáng màu vàng hóa thành một tấm màn chắn bảo vệ đệ tử cảnh giới Địa Tiên, Linh Tiên của hai tông môn.
“Xuất hiện đi!”
Tần Ninh mỉm cười, bỗng búng tay một cái.
Oanh... ngay khoảnh khắc ấy, âm thanh đinh tai nhức óc kia vang vọng khắp đại điện.
Mặt đất nứt ra.
Sau tấm bia đá, trên mặt đất trống trải, trong không trung bỗng xuất hiện từng vầng sáng kỳ lạ.
Những tia sáng ấy hội lại thành một rồi tản ra.
Phía trên cung điện, trên không trung xuất hiện hàng loạt vết ấn.
Hai người Xương Khả Thiên và Ngụy Hằng thấy cảnh đó vô cùng kinh ngạc.
Tiên văn mà Tần Ninh ngưng tụ ra cực kỳ tuyệt diệu.
Tiên văn ấy hội tụ thành phù chú, tiên trận mà hai người họ chưa từng nhìn thấy.
Đó có thể là tiên trận cấp ba hay cấp bốn gì đó, quan trọng là nó rất kỳ lạ, không hề tầm thường.
Bọn họ hoàn toàn không biết gì về nó.
Càng như vậy, hai người càng thêm sợ hãi Tần Ninh.
Người này sao lại không đến từ... Đại La Thiên! “Mở...”, trong đám đông có người bật thốt lên.
Giữa những dòng tiên văn chỉ nhìn thấy hư không nứt ra, ngay sau đó, có vô vàn tia sáng phóng lên.
Vầng sáng màu vàng bay lên đỉnh đại điện dường như sắp xông thẳng lên chín tầng mây.
Một luồng uy lực hùng hồn tràn ngập khắp không gian.
“Pháp khí Kim Tiên!”
Sắc mặt hai người Xương Khả Thiên và Ngụy Hằng đầy hoảng sợ, xen lẫn là niềm vui sướng tột độ.
Giữa không trung có một cây cung mà một mũi tên ở chung một chỗ.
Đây chắc chắn là pháp khí Kim Tiên! Không có chuyện đồ giả! Pháp khí Kim Tiên đấy! Nếu để Trùng Hư Tiên Tông, Khương tộc và Chu tộc biết, ắt sẽ tranh nhau khốc liệc đến đầu rơi máu chảy.