Như vậy quá tốt, bắt ngươi, không tin Tần Ninh kia không xuất hiện”.
Giọng nói của người đàn ông lời kia lại vang lên lần nữa, bàn tay đã vươn về hướng Trần Nhất Mặc.
Chưởng kình kinh khủng ùn ùn kéo đến, trực tiếp đè xuống.
Nhưng vào lúc này, trước người Trần Nhất Mặc, một bóng người kim giáp đột nhiên xuất hiện, tung một quyền lên bầu trời.
Ầm... Chỉ trong phút chốc, toàn bộ thành Thánh Thiên đều chấn động, từng lầu các tháp cao sụp đổ.
Thiên Tiên giao thủ va chạm tuyệt đối không phải thứ mà một tòa thành trì có thể ngăn cản.
Giờ phút này, người đàn ông đứng ở đỉnh đầu Cửu Vĩ Kim Kiêu vô cùng kinh ngạc.
Một góc đường phố, ba bóng người đi tới.
"Tử Phủ hưng sư động chúng như vậy đến tìm ta làm gì?"
Tần Ninh khẽ mỉm cười nói.
Giờ phút này, người đàn ông đứng ở đỉnh đầu Cửu Vĩ Kim Kiêu cũng đưa mắt nhìn chăm chú ba người Tần Ninh.
"Là ngươi giết Kỷ Đạc đại phủ chủ?"
Người đàn ông hừ lạnh nói.
"Đúng vậy!"
Tần Ninh ngẩng đầu nhìn lại, cười nói: "Có gì sao?"
Người đàn ông giận dữ, quát lên: "Dám giết đại phủ chủ của Tử Phủ ta, ngày chết của ngươi đã đến rồi!"
Một tiếng quát này truyền ra toàn bộ trong ngoài thành Thánh Thiên.
Thánh Hồng Phi, Thánh Hồng Vũ và đám võ giả nhà họ Thánh chạy tới đều trợn mắt há hốc mồm.
Chính Thánh Khuynh Nguyệt cũng đờ đẫn tại chỗ.
Đại phủ chủ Tử Phủ - Kỷ Đạc! cường giả Thiên Tiên đứng đầu! Chết ở trong tay Tần Ninh?
Điều này sao có thể! Có người nào mà không biết Tử Phủ mạnh mẽ, là một trong những bá chủ của Tử Vân Tiên châu, đây tuyệt đối là đại nhân vật danh chấn thiên hạ.
Chết! Còn là bị Tần Ninh giết?
Là ai cũng không dám tin! Nhưng người của Tử Phủ sẽ nhầm sao?
Hiển nhiên sẽ không! Mà lúc này, Tần Ninh cũng cau mày lại.
"Ngươi là người nào?"
"Tử Phủ, nhị phủ chủ, Ngũ Kim Lương!"
"Lá gan rất lớn!"
Tần Ninh lại cười nói: "Biết Kỷ Đạc chết trong tay ta mà còn dám tới tìm ta?"
Có chuyện như vậy sao”.
Tần Ninh không khỏi cười nói: "Xem ra các ngươi cũng không biết sự thật rồi”.