"Không lẽ đây là mộ của thiếu nữ trong tranh ư?"
Bắc Minh Kiết tiếc thương nói.
"Không đâu!"
Giọng nói của Tần Ninh bỗng vang lên, giọng điệu cứng rắn không thể phản bác.
Hắc chậm rãi bước ra, đi tới sau điện.
Sau nó là một căn phòng rộng khoảng ba trượng, không gian mộc mạc, gần như không trang trí thứ gì, chỉ có một cái quan tài dài hơn một trượng lẳng lặng nằm giữa phòng.
Tần Ninh bước nhanh tới chỗ quan tài, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve nó, trong chốc lát, hắn đã do dự một chút...
"Tần đại ca...", những người còn lại cho rằng Tần Ninh đang sợ mở quan tài ra, đừng có xuất hiện cái gì mà cường giả Thi Biến xông ra giết bọn họ nha.
"Có mở không?"
Dịch Văn Vũ to gan hỏi.
Đến Tần Ninh cũng sợ thì bọn họ càng thêm sợ đó.
Thế nhưng, đúng là Tần Ninh sợ thật, nhưng cái hắn sợ không phải là tồn tại khủng khiếp gì trong quan tài, mà hắn sợ... sợ trong quan tài là người hắn biết!
"Mở!"
Tần Ninh đi vòng quanh quan tài hơn mười vòng, rồi đi tới trước vách tường trong phòng, bắt đầu ngưng tụ từng đường tiên văn.
Hiển nhiên là trên quan tài cũng có phong ấn.
Khí tức khủng bố bùng nổ.
Trong cơ thể Tần Ninh dần ngưng tụ khí tức mạnh mẽ, bỗng nhiên, hắn khởi động toàn bộ tiên phù.
Oong... Vách tường xung quanh chợt hiện ra vô số xiềng xích tiên phù, lan dần tới trên quan tài.
Rầm rầm rầm... quan tài chậm rãi mở ra.
Nhưng mà không phải hạ nắp xuống, mà là dần nâng nắp lên.
Sau một hồi ầm vang, mọi thứ yên tĩnh lại, không có động tĩnh gì.
Tần Ninh đứng ở góc tường, không dám tiến lên.
Chín người Bắc Minh Kiết và Liễu Lãng cũng không dám tới gần.
"Hả?
Ta... ta...", Bắc Minh Kiết sợ hết hồn.