Ba người Dịch Văn Vũ, Thương Thuyên và Lôi Tiêu đều hận không thể khiến chúng đi.
"Xem thử có gì kỳ lạ không".
Tần Ninh nói.
Cả bọn tản ra.
Tần Ninh cũng bắt đầu xem xét đại điện.
Ở nơi sâu nhất trong đại điện có một bức tranh đang treo trên tường.
Bức tranh đã bám bụi, còn đâu dáng vẻ rực rỡ năm xưa.
Lúc này, Bắc Minh Tuyết và Tần Ninh nhìn bức tranh đó, rồi chậm rãi lau vết bụi trên đó.
Bức tranh dần hiện ra dáng vẻ vốn có của nó.
Bắc Minh Tuyết bỗng sững lại, ngơ ngác đứng nhìn.
"Đẹp... đẹp... đẹp quá...", Bắc Minh Tuyết lắp bắp thốt lên.
Đúng lúc đó, những người khác cũng tụ tập đến.
"Má... ơi...", Đoàn Thanh không nhịn được mà nói bậy.
Mấy người khác cũng ngẩn người đứng nhìn bức tranh ấy.
Trong tranh là một cô gái.
Cô gái ấy mặc quần áo xanh nhạt, làn váy kéo dài đến tận đất, vòng eo mảnh khảnh thon thả có buộc một chiếc thắt lưng lụa màu xanh, càng làm tôn lên vòng eo mềm mại ấy.
Cây trâm san hô được cài lên mái tóc cô gái ấy, làm bật lên khí tức thanh nhã và thuần khiết của nàng.
Gương mặt cô gái đẹp tựa phù dung, giữa chân mày có chút quyến rũ, nhưng không thiếu sự uy nghiêm.
Dáng người cô gái ấy cực kỳ thon thả, nhưng lại càng lộ ra dáng người quyến rũ của nàng, xương quai xanh mảnh khảnh trên cái cổ trắng nõn, những thứ đó thất khiến người mê đắm.
Thật sự rất đẹp.
Chỉ là một bức tranh thôi mà đã khiến người người say đắm, không thể khống chế bản thân.
Cả bọn ngơ ngác ngắm nhìn.
Đúng lúc này, Tương Chính Thiên xuất hiện, nói: "Ở đằng sau có một căn phòng, trong đó có quan tài!"
Quan tài! Nghe vậy, cơ thể Tần Ninh cứng đờ.
Sắc mặt những người khác cũng thay đổi.