Mà nay thấy rừng Vạn Mộc, lòng Tần Ninh ngổn ngang suy nghĩ.
Hắn trải qua chín đời, có biết bao cố nhân.
Thế nhưng, cách biệt thời gian, mọi thứ dần đổi khác.
Tần Ninh khi ấy và Tần Ninh bây giờ cũng không giống nhau.
"Tần đại ca!"
Đúng lúc đó, sắc mặt Dịch Văn Vũ khó coi nói: "Không đúng lắm!"
Cả nhóm nhìn vào Dịch Văn Vũ, không đúng chỗ nào chứ?
"Chúng ta đi tới đi lui, vậy mà vẫn quanh quẩn ở đây...", Dịch Văn Vũ vừa nói ra lời ấy, đám Bắc Minh Kiết và Liễu Lãng mới phản ứng lại, đúng vậy thật.
Đi tới đi lui, nhìn qua nhìn lại vẫn là chỗ tiên thụ ấy.
"Là trận pháp! Mê trận!"
Tương Chính Thiên phi người lên, chém ra một kiếm về phía xa xa.
Thế nhưng, kiếm khí bay ra tận mười trượng nhưng sau lại biến mất không thấy tăm hơi đâu.
"Mê trận và cấm trận kết hợp lại với nhau...", Tương Chính Thiên thành thật tường thuật.
Điều này khiến mọi người lại bất lực nhìn về phía Tần Ninh.
Hết cách rồi, hiện tại Tần Ninh đang ở đây, chỉ có hắn mới có thể dẫn bọn họ thoát khỏi mê trận.
Tần Ninh nhìn vào từng cây tiên thụ ngẩn người, thỉnh thoảng lại nhíu mày, rồi có lúc chợt cười, thậm chí có khi vô ý thức vuốt ve những cây tiên thụ kia, ánh mắt tràn đầy sự dịu dàng.
"Tần đại ca sao vậy...", Đoàn Thanh khẽ đẩy Liễu Lãng bên cạnh, tò mò hỏi.
"Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?
Nhưng mà, trông giống như đang tưởng niệm lại ký ức tốt đẹp nào đó...", "Chắc là đang nhớ tới người tình trong mộng của mình nhỉ?"
"Vậy mới có thể...", cả bọn ngươi liếc ta một cái, ta đáp một câu cùng bàn luận sôi nổi.
"Tần đại ca!"
Tương Chính Thiên nhìn về phía Tần Ninh, thành thật hỏi: "Làm sao chúng ta rời khỏi đây được?"
Tần Ninh nghe vậy, định thần lại, rồi mới chậm rãi nói: "Mê trận không phải phá là được, đây là tử trận không thể phá, nếu phá trận thì chúng ta cũng chết ở đây".
"Chỉ có thể tự đi ra ngoài".
Đi ra ngoài ư?
Đi kiểu gì?
Mỗi khi đi được vài bước, hắn lại đổi qua một hướng khác, rồi lại đi thêm vài bước.
Chín người nối gót theo sau Tần Ninh cũng dần phát hiện điều kỳ lạ.
Mỗi khi bọn họ bước đi, tiên thụ bên cạnh lại động đậy.