Giọng của La Phù Linh bắt đầu run rẩy.
"Người đi đầu tự xưng là Hứa Văn Thành, đến từ Thánh Hoàng Thiên Tông của Tử Vân Tiên châu ạ!"
Đệ tử kia cũng trông vô cùng hoang mang.
Thánh Hoàng Thiên Tông?
Nơi đó mạnh lắm hay sao?
Do từ đó đến giờ hắn ta chỉ sống trong đại lục Thiên Huyền nên chẳng biết gì về các thế lực ở bên ngoài.
Thánh Hoàng Thiên Tông?
Bạch Bán An và La Phù Linh nhũn cả người, không sao đứng lên nổi.
Hoa Vi Phong cũng run rẩy ngồi xuống, lẩm bẩm: "Sao có thể, sao có thể, tại sao Thánh Hoàng Thiên Tông lại biết chuyện La chưởng giáo thu Nguyệt Dung và Nguyệt Thường làm đồ đệ được?"
"Lẽ nào... Lẽ nào là cao nhân do Huyền tộc hoặc Hoa Cái Thánh Địa mời tới?
Để tiêu diệt nhà họ Hoa ta?"
Tần Ninh cũng nhíu mày.
Trần Nhất Mặc trầm giọng nói: "Con biết Thánh Hoàng Thiên Tông, cũng giống như Tử Phủ, là thế lực bá chủ thuộc Tử Vân Tiên châu".
"Hơn một trăm cảnh như Thái Bạch Cảnh đều tuân theo mệnh lệnh của Tử Vân Tiên châu, mà bá chủ bên trong Tử Vân Tiên châu... À thì... Mấy tên trưởng lão bất kỳ cũng có thể tiêu diệt Thái Bạch Cảnh rồi".
Trần Nhất Mặc cũng tò mò tại sao người của Tử Vân Tiên châu lại tới đây.
Sáng nay sư tôn vừa mới biết trong số những người đã ra tay với sư tôn ở Trung Tam Thiên có Tiên Nhân của Tử Phủ ở Tử Vân Tiên châu, buổi tối mấy người Tử Vân Tiên châu này tới liền ư?
Sao mà linh thế?
"Biết vậy con đã làm thịt tên Hoa Thiên Vẫn kia rồi, đích thị là ông ta mật báo".
Trần Nhất Mặc hừ lạnh.
"Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt!"
Lúc này, Bạch Bán An bình tĩnh nói: "Nếu Thánh Hoàng Thiên Tông, bá chủ của Tử Vân Tiên châu thật sự phái người tới thì dù có là đệ tử cũng không thể nào lịch sự như thế, còn cho người vào thông báo nữa, không chừng là giả mạo cũng nên".
"Đúng vậy, đúng vậy!"
"Được!"
Thế là mấy người trong đại sảnh đồng loạt miễn cưỡng đứng lên, ra ngoài viện.
Đi tới trước cổng Hoa phủ.