Ông ta nắm chặt tay lại, sát khí kinh khủng bộc phát ra.
Khí tức khiến người ta hãi hùng lan truyền khắp nơi.
Tất cả những đòn tấn công của Quế Trung Luân đã biến thành vô hình, còn thân thể Hoa Ưng cũng đã được giải thoát.
"Ơ?"
Quế Trung Luân ngẩn người.
Chỉ thấy trước mặt Hoa Ưng có một người đàn ông với khí chất vô song đang đứng. Người đàn ông này trông khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ hiên ngang bất phàm khiến người ta cảm thấy đây là một người vô cùng mạnh mẽ.
"Ơ kìa! Hoa Thiên Vẫn!"
Bạch Bán An cũng nhìn về phía bóng người kia với vẻ mặt ngạc nhiên, không khỏi cười nói: "Ngươi cũng tới đây à, trùng hợp quá!"
Hoa Thiên Vẫn?
Thánh chủ của Hoa Cái Thánh Địa ư?
Hôm nay quả thật là một ngày "đông vui".
Không nói đến hai vị thánh chủ tới thành Bách Hoa, đằng này còn có người thứ ba đứng đầu động thiên cũng đang trên đường tới đây.
Kể cả đại lục Thiên Huyền cũng không có tư cách để người cầm đầu của động thiên, thánh chủ của thánh địa đại giá quang lâm chứ đừng nói là thành Bách Hoa.
Rốt cuộc hôm nay là sao thế này?
Hoa Thiên Vẫn xoay người nhìn lướt qua Hoa Ưng rồi tiện tay bắn một viên đan dược vào miệng ông ta.
"Thánh chủ!"
Khuôn mặt của Hoa Ưng đã hồng hào hơn phần nào, ông ta bối rối cúi người hành lễ.
"Ờ".
Bấy giờ Hoa Thiên Vẫn mới đưa mắt nhìn Bạch Bán An, nhẹ nhàng hỏi: "Bạch Bán An, ngươi có ý gì đấy?"
"Ta cũng biết chuyện của Hoa Ưng, Hoa Đông Thăng và Hoa Vân Phi đã bị giết thì Hoa Ưng muốn giết Tần Ninh để báo thù thôi, chuyện này thì liên quan gì tới Bạch Thạch Thánh Địa các ngươi?"
Bạch Bán An gãi đầu, trả lời: "Không có...", Hoa Thiên Vẫn ngẩn người.
Mẹ nó, trả lời cái kiểu gì đấy?
"Không có thì tại sao ngươi lại ngăn cản Hoa Ưng, tại sao ngươi lại muốn giết ông ta?"
Bạch Bán An lập tức nói: "Đại sư nói muốn lão ta chết thì lão ta phải chết thôi!"
Đại sư!
Đậu xanh rau má! Nỗi giận dữ dâng lên trong lòng Hoa Thiên Vẫn.