Hoa Thiên Vẫn cố gắng nhẫn nhịn: "Vì sao vị tiên sư trong kiệu muốn giết Hoa Ưng?"
Một giọng nói hờ hững vang lên từ trong kiệu: "Bởi vì Hoa Ưng muốn giết công tử Tần Ninh!"
"Chuyện này thì liên quan gì tới ngươi?"
Hoa Thiên Vẫn sắp nổi điên tới nơi.
"Đương nhiên là có liên quan rồi!"
Người đàn ông trong kiệu nói tiếp: "Một chiếc ngọc thô chưa mài dũa trời sinh, phong trần vô song, phong thái hơn người, một tài năng có thể trở thành tiên đế tiên tôn, nhìn xuống vạn vực như công tử Tần Ninh thì sao có thể bị một lão già khọm như Hoa Ưng giết được?"
Đệt mợ! Hoa Thiên Vẫn, Bạch Bán An đều không kìm được thầm chửi rủa.
Tần Ninh này gần như được tung hô thành thần luôn rồi.
Nhưng đúng lúc này, Tần Ninh đang híp mắt trong đình viện của Hoa phủ chầm chậm mở mắt ra, khẽ mỉm cười: "Mặc Nhi, từ khi nào ngươi cũng ưa nịnh nọt như Dịch Nhi thế?"
Khi giọng nói của Tần Ninh vang lên, cả Hoa Thiên Vẫn lẫn Bạch Bán An đều sửng sốt.
Quần nhau cả buổi, hóa ra vị tiên đan sư này và Tần Ninh là... người quen của nhau à?
Nghe xưng hô có vẻ quan hệ giữa hai người cũng khá là khăng khít nữa cơ?
Lúc này, rèm kiệu xe được vén lên, một gương mặt tuấn tú ẩn chứa vài phần yêu dị lộ ra, ngạc nhiên bật thốt: "Đậu má, sư tôn, thế mà người cũng nhận ra con à?"
Sư tôn?
Bạch Bán An lập tức nhìn về phía Tần Ninh bằng ánh mắt nóng như lửa.
Sư tôn của đại sư, thế là đại đại sư rồi! Có Tần Ninh ở đây, ông ta nhất định có thể trở thành tiên đan sư nhị phẩm, tam phẩm! Tần Ninh chỉ liếc mắt nhìn gương mặt nọ, hờ hững nói: "Ngươi có hóa thành tro thì ta cũng nhận ra ngươi".
Trần Nhất Mặc bước ra, sau đó bóng người chợt lóe, đi vào đình viện. Bộ trường bạo trắng tinh làm tôn lên dáng người ưu nhã của hắn ta, sự uyên thâm của một vị đan sư kết hợp và nét đẹp mê hoặc vốn có của Trần Nhất Mặc kếp hợp với nhau làm người ta thấy hắn ta như một vị công tử nhẹ nhàng, đại để là vậy.
Trần Nhất Mặc vén áo sam lên, cung kính dập đầu: "Sư tôn tại thượng, xin nhận một lạy của đệ tử!"
Lúc này, Bạch Bán An thấy Trần đại sư quỳ lạy với Tần Ninh thì cũng đi tới theo.
"Thánh chủ, ngươi làm gì thế?"
"Đừng cản ta, để lỡ thời cơ này là không quỳ được đâu!"
Bạch Bán An đau khổ gào lên.