Tuy nhiên, Cửu Anh thừa biết một điều rằng nếu như Tiểu Nhan này chỉ là người bình thường thì Tần gia sẽ không bao giờ thốt ra một câu như thế.
Chắc chắn Tần gia đã phát hiện điều đặc biệt của cô bé này.
Sau nhiều ngày trăn trở, lại vài tháng trôi qua, Tiểu Nhan cũng hiểu nha đầu cần làm những gì, chăm lo cho cuộc sống sinh hoạt của Tần Ninh mỗi ngày.
Ngày nào Tần Ninh cũng làm đa dạng các món ngon như súp thịt, nướng thịt, canh thịt, có thể nói là đã thỏa mãn dạ dày của Cửu Anh và Tiểu Nhan.
Nhất là Cửu Anh.
Không phải tất cả thú vật trong Thượng Tam Thiên đều là tiên thú, nhưng cho dù là thiên nguyên thú thì vì được bồi bổ bằng tiên khí nên chúng không những thịt ngon mà còn đem lại lợi ích rất lớn cho hung thú là nó.
Hôm nay, Tần Ninh và Tần Ninh dừng chân bên một dòng suối.
"Tiểu Nhan, lấy ít nước tới đây".
"Vâng".
Hiện giờ, Tiểu Nhan đã biết cách hầu hạ Tần Ninh, làm chuyện gì cũng thành thạo quen tay.
Sau khi đi tới bên dòng suối, Tiểu Nhan xách thùng gỗ đi về lại với gương mặt tái nhợt.
"Sao vậy?"
"Bên suối có người chết!"
Tiểu Nhan tái hết cả mặt, nói.
Có người chết?
Tần Ninh ngẩn người.
Hắn đi vào dãy núi này đã được hơn nửa năm, trừ Tiểu Nhan, hắn không còn bắt gặp người sống nào khác mà toàn gặp nguyên thú, tiên thú.
Đi đến bên dòng suối, quả nhiên Tần Ninh nhìn thấy một xác chết nằm trên hòn đá bên suối. Thân thể người này chằng chịt mười mấy vết thương khủng khiếp, đã tắt thở từ lâu.
"Đi xem sao".
Tần Ninh dẫn Tiểu Nhan dọc theo dòng suối đi lên trên.
Đi được chừng trăm trượng, bọn họ tiếp tục nhìn thấy vài thi thể bên sông, trạng thái chết của họ vô cùng thảm thiết.
Mấy xác chết kia mặc quần áo và phụ kiện khác nhau nhưng đều thêu một đóa hoa mạn đà la trên vai trái.
Hắn nhìn theo hướng mà Tiểu Nhan nói, một bóng người đang nằm sấp bên bờ dòng suối nhỏ, vẫn còn thoi thóp thở.
Nhìn từ nơi này, không khó để nhận thấy đó là một cô gái, vóc người uyển chuyển và thướt tha, dường như phần áo sam trên lưng đã bị thanh kiếm sắc bén chém rách, để lộ một vết thương đáng sợ.