Tần Ninh lập tức nói: "Thay ta chào hỏi với mẹ chín nhé".
"Muội biết rồi".
Mục Tử Huyên phất tay, bóng người cũng tan biến.
Tạ Y Tuyền đứng trước mặt Tần Ninh, trông cô ấy như giai nhân bước ra từ trong tranh vậy.
"Chàng... Chàng phải cẩn thận đó...", cuối cùng Tạ Y Tuyền vẫn quan tâm đến sự an toàn của Tần Ninh, nhắn nhủ: "Ta ở Vân Giới chờ chàng trở lại".
"Ừm".
Tần Ninh thoải mái tiến lên phía trước ôm giai nhân vào lòng. Cảm nhận được mùi thơm ấy, Tần Ninh mỉm cười: "Nàng cũng phải chờ ta về nhé".
"Biết rồi".
Giai nhân trong ngực biến mất tăm.
Giờ thì khắp thiên địa không còn sức ép kinh khủng khiến người ta hãi hùng đó nữa.
Cái cây già cũng chậm rãi chìm xuống đất, ngay lúc ông ta sắp biến mất.
"Lão già kia!"
Tần Ninh mắng: "Lần sau còn dám mách lẻo mà ăn nói linh tinh về ta, cẩn thận ta đào thụ tâm của ngươi lên đấy!"
Gương mặt già cỗi của cây Thế giới khóc thét, cuối cùng rời đi... Thế giới dưới lòng đất trống rỗng hoàn toàn trở về với yên tĩnh.
Nhưng bây giờ, ba người Chiêm Viễn, Khúc Phỉ Yên và Thạch Cảm Đương lại nhìn về phía Tần Ninh với vẻ mặt kỳ quặc.
"Sao lại nhìn ta bằng ánh mắt đó?"
Tần Ninh không thể không hỏi.
Thạch Cảm Đương lập tức đi tới, cảm xúc dâng trào: "Sư tôn à, con cứ đinh ninh từ trước đến giờ người đều không sợ trời không sợ đất, chỉ có người khác quỳ với người chứ người không bao giờ quỳ với người khác chứ!"
"Nói thừa, đó là mẹ của ta mà!"
"Không không không...", Thạch Cảm Đương nghiêm túc nói: "Con cảm thấy không chỉ đơn giản là mẹ của sư tôn thôi đâu. Sư tôn à, người sợ bà ấy đúng không!"
"Ha ha!"
Tần Ninh sửa sang lại quần áo, giễu cợt nói: "Vi sư chính là Nguyên Hoàng Thần Đế của Vân Giới, bà ấy cũng là Thần Đế, chẳng qua là vì bà ấy là mẹ ta nên ta mới sợ bà ấy thôi, hơn nữa, cái này gọi là nhường chứ không phải là sợ!"
"Ngươi có hiểu không?
Ngươi có hiểu...", bốp! Tuy nhiên, Tần Ninh chưa kịp nói hết lời thì bỗng có một cú đấm từ xa phóng như bay tới, đấm vào mặt Tần Ninh làm hắn ngã văng ra ngoài.
"Mẹ...", Tần Ninh nằm sấp trên mặt đất, mặt mũi khó coi vô cùng.
Lúc này, Tần Ninh giãy giụa muốn thoát ra khỏi mặt đất nhưng có làm sao cũng không đứng lên nổi.
Thạch Cảm Đương đứng bên cạnh phá lên cười sặc sụa không chút kiêng dè.