Tần Mộng Dao nói như đinh đóng cột.
"Con biết rồi ạ.. Mẹ ơi..."
"Gì?"
Tần Ninh cầm lấy hai tay của mẹ, dặn dò: "Mẹ cũng phải giữ gìn sức khỏe nhé, đừng vất vả quá, chờ con về rồi sẽ giúp mẹ một tay".
"Xem như con còn chút lương tâm, đáng ra con phải là người chịu trách nhiệm cho Cửu Thiên Vân Minh này ấy. Minh chủ vắng mặt thì đương nhiên là thiếu minh chủ đứng ra quản lý rồi, ta chỉ làm đại diện tạm thời thôi!"
Tần Mộng Dao day mi tâm, nói: "Chờ con về rồi truyền lại chức vị minh chủ cho con, ta cũng muốn ra ngoài thăm thú".
"Dạ?
Người cũng muốn đi chơi ạ?"
"Không phải ta thì còn ai?"
Tần Mộng Dao nhìn về phía Tần Ninh với vẻ ngờ vực.
"Không... Không phải, do hồi trước con nghe lão già kia nói người và mẹ tám cãi nhau gay lắm mà...", ngoài mặt Tần Mộng Dao cười xòa nhưng lại thầm siết chặt tay.
"Chao ôi, chao ôi, Tần đại nhân, người tha cho ta đi mà, lão đầu tử ta có nói vậy đâu!"
Một gương mặt già nua gần như nhăn dúm dó hiện ra trên thân cây khô cằn, đó chính là cây Thế Giới.
"Ta và mẹ tám của con có gây nhau thế nào đi nữa thì cũng là chuyện trong nhà, không gay gắt mấy đâu".
Tần Mộng Dao hạ giọng xuống: "Không phải ta không đồng ý với việc cô ấy ra ngoại vực tìm phụ thân con, chỉ là không đồng ý đi ngay lúc này thôi. Hiện tại Vân Giới cũng chẳng phải yên ổn gì".
"Ở ngoại vực có Ma tộc ạ?"
"Ừm...", Tần Mộng Dao chậm rãi nói: "Gần đây sư tôn con đang điều tra chuyện này, mẹ tin rằng sẽ có kết quả nhanh thôi. Bọn họ tự xưng là Thiên tộc... Thôi, nói mấy chuyện này với con cũng không có ý nghĩa gì, trước mắt con đang ở tại thế giới Cửu Thiên, vậy thì con hãy xử lý những kẻ đến từ ngoại vực thế giới Cửu Thiên đi".
"Còn chuyện ở Thương Mang Vân Giới thì đã có bọn ta rồi".
Tần Ninh đáp ngay: "Vâng".
Nói đến đây, cơ thể ba người Tần Mộng Dao, Tạ Y Tuyền và Mục Tử Huyên mờ dần.
Dường như sức mạnh của một luồng hồn niệm đã sắp tiêu hao hết.
Tần Mộng Dao tiếp tục dặn dò: "Còn Diệp Chi Vấn mà con nói, ta sẽ về điều tra. Phụ thân con không có ở đây nên một số kẻ xấu đã bắt đầu rục rịch rồi".
"Còn một chuyện nữa".
Dứt lời, Tần Mộng Dao vung tay lên, bóng người tan biến.
Lúc này, Mục Tử Huyên cũng tiến lên hí hửng cười: "Đại ca, mẹ hai không nỡ làm thịt huynh đâu. Cơ mà nhiều tẩu tử quá, muội nhận cũng rắc rối lắm".
"Đi đi đi, muội thì biết cái gì".