Phong Thần Châu

Chương 8292: Không gian xung quanh đã bị phong tỏa.




 Khung cảnh thay đổi liên tục, lần nào cũng là cảnh Hứa Huyền Trần hành hạ ngược đãi Hứa Huyền Diệp bắt hắn ta tu luyện, mỗi lần đều kèm theo tiếng kêu thảm thiết lẫn tiếng kêu rên của Hứa Huyền Diệp.  

 

Thật lâu sau, hình ảnh biến mất.  

 

Tần Ninh lại nhìn sang Hứa Huyền Diệp, cười tủm tỉm hỏi: "Giờ thì đệ tin rồi chứ?"  

 

"Tin rồi, tin rồi".  

 

Hứa Huyền Diệp cười hí hửng: "Ca, ca về thật rồi. Sao huynh không đến tìm đệ sớm chứ!"  

 

"Ra ngoài đã rồi nói".  

 

Bóng dáng hai huynh đệ biến mất khỏi thế giới mờ mịt này.  

 

Một khắc sau, hai người đồng loạt mở mắt ra.  

 

Hứa Huyền Diệp reo lên một cách vô cùng kích động: "Ca!"  

 

"Ừm".  

 

"Huynh không biết đâu, mấy năm qua cha mẹ nhớ huynh lắm".  

 

Nghe vậy, Tần Ninh cũng cười theo, đáp: "Ta biết mà".  

 

"Sao huynh về rồi mà không đi tìm đệ thế?"  

 

Hứa Huyền Diệp trách cứ.  

 

"Do ta bận quá".  

 

"Xùy, huynh thì bận cái gì?  

 

Bận thu đồ đệ, bận tìm tẩu tử cho đệ chắc?"  

 

Tần Ninh lườm Hứa Huyền Diệp một cái, hắn ta lập tức rụt cổ lại.  

 

Đành chịu thôi, ai bảo hồi trước đại ca mạnh quá làm gì.  

 

Luyện Thiên Đại Đế.  

 

Vô địch hậu thế.  

 

Từ nhỏ đến lớn, hắn ta đều bị ca ca treo ngược lên đánh, luôn ép hắn ta tu luyện, cha mẹ thì tràn trề mong đợi nên hoàn toàn không quan tâm.  

 

Hứa Huyền Diệp nhìn về phía mấy người Lý Huyền Đạo, Diệp Nam Hiên, hỏi: "Mấy đứa nó đều là đồ đệ của huynh à?"  

 

"Ừm...", Hứa Huyền Diệp quan sát mấy người họ, cười khà khà: "Xấu hổ quá, xấu hổ quá, hồi trước cứ hoài nghi bọn họ mãi, nhưng đệ thật sự không còn cách nào, những năm qua có quá nhiều người giả mạo ca ca của đệ..."  

 

Tần Ninh hỏi ngay: "Cha mẹ có khỏe không?"  

 

"Khỏe lắm, khỏe lắm".  

 

Hứa Huyền Diệp hướng mắt sang hai phu phụ Lâm Uyên và Sở Vân Nhân, lập tức thấp giọng nói: "Ca, huynh có nhiều đệ tử với phu nhân ghê, cha mẹ cũng không ít..." "Chẳng đứng đắn chút nào!"  

 

Hứa Huyền Diệp nhìn hai người Lập Mệnh Vẫn và Trương Vân Thượng, hỏi lại lần nữa: "Ca, huynh làm gì mà đấu đá nhau với người của Thượng Môn Đạo thế?"  

 

"Nhưng không sao, Hứa tộc bọn đệ không sợ Thượng Môn Đạo đâu, thêm con bé Phỉ Yên kia bây giờ nền tảng cũng vững chắc rồi".  

 

Hứa Huyền Diệp lập tức nói: "Thế thì sẽ đi thông báo cho cha mẹ biết ngay".  

 

"Không cần đâu".  

 

Tần Ninh lại ngăn cản hắn ta: "Sau khi giải quyết chuyện ở đây xong, ta sẽ đi Xích Tiêu Thiên gặp cha mẹ".  

 

"Hớ hớ, rồi rồi, biết ca hiếu thảo rồi, đệ chắc kèo là huynh đi gặp cha mẹ chứ đời nào chịu để cha mẹ tới gặp huynh".  

 

Trong lúc nói chuyện, Hứa Huyền Diệp nhướng mày nhìn về nơi xa xăm, cười ha ha nói: "Ca, thứ rắc rối hơn tới nữa rồi kìa".  

 

"Ta đang chờ đây".  

 

Tần Ninh lập tức mỉm cười trả lời: "Bọn hắn không đến, ta còn thất vọng nữa là đằng khác...", sau đó, Tần Ninh nhìn về phía Hứa Huyền Diệp, nói: "Giờ đệ đừng gọi ta là ca ca, làm như bạn cũ là được".  

 

"Hả?"  

 

"Ca muốn diễn một vở kịch, đệ chỉ cần xem thôi".  

chapter content