Mà những người như Dương Đỉnh Vân bị người của Ma tộc giết, đương nhiên cũng vô cùng oán hận Ma tộc.
Trong sơn cốc chỉ còn lại một nhà ba người Lâm Uyên, Sở Vân Nhân và Tần Ninh.
Lúc này Sở Vân Nhân nhìn con mình, không khỏi hỏi: "Thần nhi, những năm nay con sống như thế nào?"
"Nếu mẹ muốn nghe, con sẽ nói tỉ mỉ cho mẹ".
Lâm Uyên vội vàng nói: "Phu nhân phu nhân, ta biết ta biết, Thần nhi đều nói với ta hết rồi, ta sẽ nói lại cho nàng".
"Cút".
Sở Vân Nhân mắng một câu, nói: "Ta muốn nghe chính Thần nhi nói, còn cần chàng thuật lại sao?"
"...", "Được, con sẽ nói với mẹ".
Tần Ninh cười nói: "Từ năm đó, bắt đầu từ lúc con bước vào đời thứ chín, con sẽ kể hết cho mẹ nghe".
"Ừm".
Trong sơn cốc, con trai đang kể cho mẹ mình về quá khứ, thỉnh thoảng sẽ khiến người mẹ lo lắng, mừng rỡ, kinh ngạc, đau lòng, mà người cha già ở bên cạnh muốn xen vào, lại không thể chen được.
Hồi lâu sau, âm thanh bên trong sơn cốc mới dần dần an tĩnh lại.
Sở Vân Nhân cầm tay Tần Ninh, không nhịn được đau lòng nói: "Đứa bé ngoan, chịu nhiều khổ cực như vậy".
"Mẹ, con chịu khổ gì đâu, không phải tu hành võ đạo đều như vậy sao?"
"Đúng đúng đúng", Lâm Uyên cũng nói: "Con trai, phải chịu khổ nhiều một chút mới đúng, lại nói Thần nhi còn có mấy cô vợ, tên nhóc này đúng là may mắn mà!"
"Có phải chàng rất hâm mộ hay không?"
"Ta nào có".
"Ta thấy chàng nhắc tới với vẻ mặt vô cùng hâm mộ, còn nói không phải?"
"Ta oan uổng quá!"
"Hừ!"
"Phu nhân, nàng nghe ta nói mà...", thấy cha mẹ cãi nhau, Tần Ninh không khỏi nhớ tới đời thứ tám năm xưa.
Cha và mẹ rời khỏi Lâm tộc đã dẫn mình đến Thương Vân Thiên sinh sống.
Khi đó một nhà ba người chính là như vậy.
Hắn đi sâu vào nghiên cứu thể thuật, bắt đầu nghiên cứu sự ảo diệu của thể thuật, viết ra Thể Thư, mà cha và mẹ thì thường xuyên ở cùng với nhau tranh cãi inh ỏi.
Cuộc sống thế này, đã rất lâu rồi chưa được trải nghiệm.
Cho đến một ngày, Dương Đỉnh Vân xuất hiện lần nữa.